Ninh Hinh từ trong khách sạn đi ra, buồn rầu nhìn túi tiền của tên kia và mấy tên lưu manh đã giỡn trò với cô hôm bữa đã trống trơn thì không khỏi thở dài.
" Gì mà hết nhanh vậy chứ? "
Đại Cẩu ầm ầm ĩ ĩ : [ Tiểu công chúa, cô sao lại không chuyên tâm vào nhiệm vụ chi hết vậy hả? Suốt ngày chỉ ăn chơi! Mặt cô gần hóa thành heo luôn rồi kìa! ]
"Heo" Ninh Hinh : "..."
Cả nhà ngươi mới là heo! Mẹ nó, ngươi nói ai là heo hả?
" Ngươi rảnh như vậy sao không đi xem tên Văn gia đã tiến triển đến đâu đi? Cứ làm phiền ta như vậy thì đừng hòng ta làm gì nữa! "
Đại Cẩu : [...]
Tổ tông tôi ơi, không biết kiếp này đã gây họa gì mà phải gặp cô nữa!
Ninh Hinh hừ lạnh, lấy trong túi ra cả đống trang sức lấp lánh.
Đại Cẩu : [...]
Cô lấy ở đâu ra vậy hả?
Ninh Hinh ung dung chạy đi quy đổi.
Ai da ~ Cô đúng là thông minh nha ~
May mà lúc đó cô lấy tiền rồi tiện thể vớt luôn 'một ít' đồ của bọn họ.
Mấy tên côn đồ lúc này : "..."
Mẹ nó! Là cô vớt hết được chưa hả?
Sau vài phút, Ninh Hinh nhìn cọc tiền mỏng lét. Vỏn vẹn có 5-6 tờ liền muốn chửi người.
Mẹ nó, cả một nhúm rứa mà toàn đồ giả! Mấy tên kia đúng là ăn nói xạo cmn! Cái gì mà đại thiếu gia, nhị thiếu gia?
Khỉ nó! Là đại nghèo khổ với nhị nghèo khổ thì có!
Đại Cẩu : [ Tiểu công chúa, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-xuyen-nhanh-phu-quan-ha-hoa-nao/1587858/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.