Ba, mẹ Văn biết tin con gái nhập viện vì bị bắn trúng, không nói một lời liền thu dọn đồ đạc chạy xe tới bệnh viện.
Vừa vào phòng thì thấy Uy Trì ngồi bên ghế làm việc nhưng bàn tay trái luôn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ mềm yếu của Ninh Hinh.
Ba Văn ho khan : " Khụ... Uy... Uy tiên sinh, tình hình con gái chúng tôi thế nào rồi? "
Uy Trì gật đầu chào hỏi hai ông bà, gập máy tính lại.
" Cô ấy khả quan hơn rất nhiều rồi, xin lỗi không thể đón tiếp hai người. "
Ba Văn lắc đầu.
" Không... Không có gì. "
Uy Trì mỉm cười.
" Hai người cứ gọi con là Uy Trì, không cần dùng kính ngữ như vậy. Dù thế nào hai người cũng lớn tuổi hơn con rất nhiều. "
Ba, mẹ Văn gật đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Gì chứ?! Nhỏ tuổi?! Nhỏ tuổi như vậy mà đã đứng đầu một công ty lớn như vậy. Hơn nữa tiếng tâm vang dội xa tận chân trời như vậy. Xét về tuổi tác gì đó... haiz, thật chất đúng chỉ là việc khách sáo thôi.
Uy Trì cũng đoán được ý nghĩ của ông, bà Văn cũng không nói gì thêm.
Một phần là đúng, một phần cũng là sai. Anh thường không xét về tuổi tác, cái anh xét vẫn là trình độ của mỗi người. Có thể đây là khách sáo nhưng phần lớn vẫn là... khụ... ba, mẹ vợ tương lai. Cần phải tạo hình tượng đẹp mắt nhất trong lần gặp đầu tiên a ~
Mẹ Văn lo lắng đến bên cạnh Ninh Hinh, thở dài.
" Việc này... là ai đã làm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-xuyen-nhanh-phu-quan-ha-hoa-nao/1587843/chuong-32.html