Uy Trì đang mở cuộc họp trên máy tính, sắc mặt anh khó coi. Giọng nói lạnh băng như xuyên thủng màng hình.
" Đây là tôi nuôi các người để chưng? "
Các quan chức trên màng hình đổ mồ hôi, lắp bắp.
" Dạ... Tổng giám đốc— "
Uy Trì liếc qua mấy người kia.
Các quan chức nuốt nước bọt, nhanh chóng sửa lại.
" Dạ, tiên sinh việc này... chúng tôi sơ suất không để ý đến việc nội gián có thể... "
Uy Trì trong lòng nặng nề.
" Sơ suất không để ý? Các người nói những lời này là khác gì các người chủ quan trong công tác làm việc. "
Sắc mặt các quan chức trắng bệt ra.
" Tiên sinh, chúng tôi... chúng tôi đã điều tra được và hiện tại đang tiến hành — "
' Cạch '
Cửa phòng mở ra, sắc mặt Uy Trì xám xịt lại, nhưng khi thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa sửng sốt nhìn anh thì sự khó chịu dịu đi không ít.
Ninh Hinh mới đi vào liền đối mặt với gương mặt âm u của Đại Boss không khỏi cứng đờ người.
Mẹ nó, cô có làm gì đâu! Tự nhiên lại chưng ra cái bộ mắt như sắp giết người đó là sao?
Sợ hãi các thứ nha!
Các quan chức cũng nghe được âm thanh mở cửa, trong lòng âm thầm hít sau cầu nguyện cho cái người mở cửa không đúng lúc kia.
Nhưng thấy vẻ mặt Boss của họ hình như có gì đó không đúng...
Giọng nói nhẹ bâng của Ninh Hinh vang lên.
" Em... em làm phiền anh gì à? "
Các quan chức : "!!!"
Đ*t cụ! Mẹ nó, là giọng của phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-xuyen-nhanh-phu-quan-ha-hoa-nao/1587828/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.