Thời gian chầm chậm trôi qua. Màn đêm nhẹ buông xuống, ánh vàng rải khắp lối đi. Cô trở về từ lâu và hôm nay lại có hứng thú vào bếp. Thiên Vũ sau khi làm xong đống công việc ở công ty cũng đã chín giờ tối. Dựa lưng ra sau ghế, anh uể oải mà thở dài.
" Reng reng. "
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh quay trở lại hiện thực. Thiên Vũ nhíu mày, cầm lấy điện thoại để xem giờ này rồi mà ai còn gọi làm phiền anh. Nhưng rồi hai chữ " vợ yêu " lập tức làm anh bừng tỉnh. Lấy lại thần sắc, anh nhanh chóng bấm điện thoại nghe.
" Anh có về ăn cơm không thì bảo? Đã chín giờ tối rồi cơm nguội hết cũng chẳng thấy anh đâu. "
Anh ngơ người khi vừa nghe điện thoại đã bị cô mắng. Thiên Vũ hạ giọng, cố gắng xoa dịu lửa giận trong cô.
- Anh về, anh sẽ về ngay mà.
" Thôi được rồi, coi như hôm nay đồ ăn em làm đổ cho heo ăn đi. Nếu mười lăm phút nữa anh không có mặt ở nhà... "
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cúp máy. Thiên Vũ nhanh như bay đã chạy xuống gara để trở về nhà. Nếu anh không về ngay thì có lẽ đêm nay nhà sẽ mất nóc mất. Hơn hết anh lại càng háo hức mong chờ nếm thử đồ ăn cô nấu nhiều hơn. Ai chẳng thích được người mình yêu nấu cho ăn, anh tuy là một chủ tịch cao cao tại thượng cũng không thể nào cưỡng nổi.
Thiên Vũ nhìn qua cửa xe, ánh đen đã sớm thắp sáng, trăng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/984223/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.