Nhìn thấy hành động đáng yêu như này thì anh làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Thiên Vũ chỉ than thân trách phận rằng làm sao mà trong cái tình huống này anh lại bị thương nặng như vậy. Nếu không thì bây giờ sớm đã được ăn sạch cô rồi nha.
- Vết thương của anh đỡ chưa? Em gọi bác sĩ tới kiểm tra nhé.
Cô lo lắng nhìn vết thương trên bụng đang băng trắng của anh. Quả thực trong lòng cô không lúc nào là hết lo lắng cho anh. Cô cũng không ngờ rằng trong một thời gian ngắn như vậy mà bản thân lại phải trải qua những chuyện như này. Từ khi bước chân vào Dương gia, cái khoảnh khắc cô được dìu lên xe hoa cô đã biết quãng đời về sau không trải dài hoa hồng như bản thân mong muốn. Nhưng gặp được anh và cưới anh là cả một hạnh phúc mà cô luôn tìm kiếm.
- Không sao đâu mà. Vợ chỉ cần ngồi cạnh anh là sẽ nhanh khỏi.
Anh ôm chặt cô như không muốn buông. Bàn tay to lớn nắm trọn lấy cái eo nhỏ của cô. Nhã Kỳ mỉm cười hạnh phúc, đưa tay lên chạm vào tay anh. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Sau này cô có anh ở bên cạnh thì dù là chuyện gì đi nữa cũng nhất định sẽ trải qua. Còn có sau này, nếu như cô sinh con… Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô lại trùng xuống. Trong túi xách vẫn còn giấy khám.
Cô ngồi bên cạnh anh, gọt táo rồi đưa cho anh. Thiên Vũ mấy ngày nay nằm viện chữa trị vết thương mà công việc ở Mạc Thiên đã chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/984169/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.