Cô đặt tay lên vai Gia Kiều, thương cảm cho số phận của một cô gái còn trẻ. Bản thân thì không nhìn thấy gì, người mình thương lại nằm viện không có tiền để phẫu thuật. Đối với cuộc sống của cô bây giờ vẫn còn tốt hơn gấp ngàn lần.
- Tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn. Cô ở lại đây chơi nhé.
Gia Kiều đứng dậy, chào cô rồi bước ra khỏi phòng. Bóng dáng nhỏ bé, liêu xiêu của Gia Kiều hoà trong nắng. Mái tóc dài buông dài lượn sóng, bờ vai gầy không gánh vác hết ưu tư. Cô đứng dậy, chạy theo Gia Kiều ra ngoài.
- Để tôi đi với cô nhé.
- A, được.
Cô cũng không biết lúc này nên nói gì. Tất cả những điều cô muốn hỏi cô cũng không dám nói ra. Sợ rằng khi nói ra rồi lại đụng tới nỗi đau của Gia Kiều.
Hai người bước đi trên con đường trải dài hai bên là hoa huệ mưa đang nở rộ. Mùi hương thơm dịu phảng phất khiến cô dễ chịu vô cùng. Loài hoa với vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng tượng trưng cho tình bạn và tình yêu chân thành. Nghe nói loài hoa này có thể giải toả căng thẳng, lọc không khí và bụi bẩn. Những bệnh nhân nơi này cũng vô cùng thích loại hoa này.
Con đường lát gạch trải dài, đi thẳng ra bên ngoài. Vì đây là bệnh viện lớn của thành phố nên không gian khá thoáng mát, khung cảnh cũng đẹp không kém.
- Tôi vẫn chưa biết tên cô.
Gia Kiều quay sang hỏi như để phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Đôi mắt tuy vô hồn nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/984167/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.