Một dòng máu tươi chảy ra từ bụng anh. Máu làm ướt đẫm áo sơ mi trắng nhuộm đỏ. Gương mặt góc cạnh điển trai dưới cái ánh sáng hiu hắt của đèn đường bỗng trở nên xanh xao hơn. Máu. Một vũng máu nhầy nhụa chảy xuống mặt đường trơn trượt. Làn da trắng ngần dần chuyển sang xanh xao. Đôi môi đỏ hồng không còn sắc nhưng ánh mắt vẫn lạnh như hàn băng vĩnh cửu. Bách Hào đỡ lấy anh, đôi mắt lo lắng nhìn vết đâm ở bụng. Đôi bàn tay lạnh giá nhuộm máu tanh, anh khó chịu gục hẳn xuống.1
- Thiếu gia, thiếu gia.
Đôi mắt anh dần mờ đi. Phía trước hiện lên hình ảnh của một người con gái. Dáng vẻ mảnh mai, mái tóc dài buông xoã. Anh không thể nhìn thấy cô ấy là ai. Trước mắt như có một lớp sương bao phủ mà che đi tầm nhìn. Cô gái ấy cứ mãi xa dần rồi trở thành một màn đêm không lối thoát. Cô ấy là ai? Anh không biết.
Trong tâm trí lúc này chỉ còn đọng lại hình ảnh một đêm mưa. Cái miền kí ức mà anh đã cố quên bỗng ùa về. Một đứa bé, trạc năm tuổi đi bên cạnh một người phụ nữ.
" Mẹ. "
Anh cất giọng gọi bà trong đêm mưa giá buốt. Không ai nghe. Không ai đáp. Anh thẫn thờ đứng ở lề đường nhìn. Người phụ nữ kia chính là mẹ anh còn cái đứa bé trạc năm tuổi ngây ngốc đi bên cạnh bà là anh. Vào cái đêm hôm đó. Một đêm đông giá lạnh. Anh nép mình bên cạnh bà để mặc cho nước mưa thấm đẫm đôi vai gầy. Bà che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/984163/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.