Nhã Kỳ khó chịu đưa tay lên chặn cái thứ ánh sáng chói loá trước mắt. Cô xoay người rồi đụng phải thứ gì đó. Cơ thể anh hoàn hảo cùng những đường nét đâu ra đấy. Ngực rắn chắc cùng từng múi bụng lộ rõ. Một cảm giác lành lạnh truyền qua cơ thể khiến cô nhẹ run lên. Nhã Kỳ co người lại chui vào trong lòng anh.
- Em dậy rồi sao?
Giọng anh trầm ấm vang lên khiến cô bất giác giật mình. Thiên Vũ xoay người vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng. Hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu như sợ một bảo vật sẽ vỡ. Gương mặt góc cạnh đặt lên vai cô mà hít lấy cái thứ hương thơm trên cơ thể cô. Cô vẫn luôn như vậy, vẫn luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.
- Dậy thôi, vợ.
Tay anh không an phận mà luồn vào bên trong váy ngủ của cô tìm cái nơi mềm mại phập phồng. Cô cảm nhận được từng ngón tay thon dài của anh đang ôm lấy cô. Cơ thể cô vặn vẹo rồi trốn khỏi vòng anh.
- Mới sáng sớm đó.
Cô nhăn nhó quay người đi ra khỏi giường. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó cô liền quay lại rồi lục lại trí nhớ. Cô và anh đi về thăm mộ cha, sau đó khi về cô đột viên thấy đau ở cổ rồi ngất đi. Không lẽ... Cô quay lại nhìn Thiên Vũ đang nằm trên giường, phía trên không mặc áo để lộ cơ thể rắn chắc không chút mỡ thừa.
- Lúc chúng ta ra xe, có phải anh đánh ngất em không?
Anh giật mình nhìn cô đang tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/984154/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.