Cô cứ ngồi như thế bên cạnh anh thì anh ngủ rất ngon nhưng khi bỏ tay ra anh lại bắt đầu cựa quậy rồi la hét. Nhã Kỳ đành phải ngồi trông anh. Cô nhìn gương mặt anh lúc ngủ, quan sát thật kĩ từng chi tiết một không thiếu chỗ nào. Cô cứ thế ngồi như vậy cho đến khi mệt quá mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
- Nhã Kỳ, Nhã Kỳ.
Bên tai cô vang lên giọng nói của một người con trai. Sao nó quen thuộc như vậy? Cô mở mắt ra nhìn xung quanh. Mọi thứ đều mờ ảo, bên cạnh cô là một người con trai nhưng cô lại không thể nhìn rõ mặt. Cô chớp chớp mắt rồi nhíu mày mở mắt ra một lần nữa. Lần này thì cô đã nhìn rõ người bên cạnh mình là ai. Thiên Vũ. Cô bật dậy nhìn anh rồi lại nhìn vị trí của bản thân hiện tại.1
- Em ngủ quên sao?
Cô nhỉ giọng hỏi anh như cảm thấy có lỗi trong lòng. Thiên Vũ mỉm cười gật gật đầu rồi quay sang hướng khác nhỏ giọng.
- V… vợ ngủ quên bên cạnh anh.
Lúc này tai cô như ù đi, đôi mắt mở to nhìn người con trai trước mặt. Anh vừa gọi cô là gì? Hình như chính cô cũng chẳng còn nghe rõ nữa. Anh quay mặt lại hướng khác cô cũng chẳng nhìn thấy biểu cảm của anh. Nhã Kỳ càng cố gắng nhìn mặt anh anh lại càng quay người đi hướng khác.
- Vũ, anh vừa gọi em là gì vậy?
Câu hỏi của cô làm anh giật mình mà đỏ mặt. Nhã Kỳ đi tới bên cạnh anh xoay anh lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-tan-troi-phu-nhan-muon-sinh-tieu-bao/984136/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.