Khuôn mặt Hoắc Chấn Dương âm trầm, ánh mắt nhìn quét qua mọi người một cái, cuối cùng dừng lại trên người em trai, đôi mắt đen nhánh thâm thúy không cách nào nhìn thấu suy nghĩ, làm lông tơ sau lưng mấy người dựng thẳng lên, không rét mà run.
“Anh trai, anh đã đến rồi a,” Hoắc Chấn Hiên có chút chột dạ, vội chịu đựng đau đớn bò dậy, liếc nhìn Gia Ý một cái, ác nhân cáo trạng trước, “Em chỉ là thấy La tiểu thư đi một mình, muốn giúp anh đưa cô ấy về, không nghĩ tới vị La tiểu thư này thật là quá đáng, coi lòng tốt là lòng lang dạ thú, làm George biến em thành dáng vẻ này…… A, anh trai, xem ra lần này ánh mắt anh chẳng ra gì a, vậy mà chọn một người đàn bà đanh đá như vậy!”
Gia Ý thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đang muốn giải thích cho mình, lại bị người đàn ông bên cạnh túm lấy cổ tay.
“Đủ rồi, lên xe.” Giọng Hoắc Chấn Dương trầm thấp.
Gia Ý nhìn sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ, đè nén tức giận, lên xe trước.
“Sao nào, vậy là xong rồi? Em bị đánh như vậy là vô ích sao? Anh trai, anh còn muốn loại phụ nữ này sao?” Hoắc Chấn Hiên thấy anh trai không nói chuyện, khí thế kiêu ngạo lên.
Hoắc Chấn Dương ý bảo George lại đây, thì thầm một phen, lúc này khuôn mặt đẹp trai như người trời lại lạnh lẽo đến dọa người hơi xoay qua, miệt thị mà lạnh nhạt liếc Hoắc Chấn Hiên một cái, hơi híp mắt lại, giọng nói âm trầm tràn đầy sát khí như vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746905/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.