Lướt web một lát, lúc gần đến giữa trưa, Gia Ý có chút nhàm chán.
Có nên đi ra ngoài dạo chơi chút không? Dù sao anh đã cho phép rồi.
Thế nhưng đi đâu đây? Trong ấn tượng của cô cũng không thấy quen thuộc với thành phố G, có lẽ cô cũng không phải người thành phố G?
Đang suy nghĩ, chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên.
“Gia Ý sao?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói già nua quen thuộc.
Gia Ý lập tức nhớ ra, có chút vui mừng: “Là Hoắc lão gia?”
“Đúng vậy. Chấn Dương đến công ty rồi à?” Hoắc Thiên Phái thấy cô gái nhận ra mình ngay, nở nụ cười.
“Ừ, đúng vậy.”
“Hiện tại có thời gian không?”
Gia Ý đang nhàn rỗi đến mốc meo, gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, có a.” Có rất nhiều thời gian đấy!
“Bác đã phái tài xế đến Hào Đình, chắc bây giờ đã chờ ở cửa khách sạn, có hứng thú tới Hoắc Viên làm khách không?”
Gia Ý nhận ra được ông cụ thật lòng mời mình đến, nhưng nhớ đến tối hôm qua mình khuyên giải hai cha con bọn họ, dáng vẻ của Hoắc Chấn Dương như hận không thể xé nát mình, lại có chút do dự: “Bác trai, cháu rất muốn đến làm khách, nhưng……”
“Nhưng Chấn Dương không thích cháu tiếp xúc với bác, phải không?” Hoắc Thiên Phái giúp Gia Ý nói ra nửa câu còn lại.
Gia Ý ậm ừ một chút, không lên tiếng.
Hoắc Thiên Phái thở dài: “Được rồi, bác cũng không trách cháu, dù sao bác cũng không có việc gì, chỉ là suy nghĩ muốn tìm hiểu cô gái mà Chấn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746901/chuong-18-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.