Gia Ý từ trên lưng Hoắc Chấn Dương bò xuống, bởi vì vội vàng, không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường, “Ai nha” một tiếng, xoa xoa chân.
La quản gia vội lớn tiếng hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
Trên lưng Hoắc Chấn Dương không còn trọng lượng của cô gái, cảm thấy nhẹ nhàng, rồi lại có chút mất mát nói không nên lời, lười nhác đáp lại: “Không có việc gì, có chút dị ứng, mới vừa uống thuốc.”
La quản gia nghe người bên nhà lớn Hoắc gia nói qua, lúc thiếu gia còn nhỏ có một lần vô tình chạm phải đồ ăn bị dị ứng, thiếu chút nữa đã chết, phải cứu giúp mới sống lại, hiện tại vừa nghe làm sao dám rời đi: “Có cần gọi bác sĩ tư nhân ở bên khu săn bắn tới không, hoặc là tôi cùng tài xế đưa cậu đến bệnh viện?”
Hoắc Chấn Dương nhíu chặt lông mày: “Không cần, đã tốt hơn rồi. Mấy người xuống lầu trước đi.”
La quản gia còn có chút không yên tâm, vẫn gõ cửa: “Thiếu gia, không bằng mở cửa trước, để tôi nhìn xem.”
Tiết Cảnh Xuyên trêu ghẹo: “Chấn Dương, có phải vị Gia Ý tiểu thư kia cũng ở bên trong hay không a?”
Hoắc Chấn Dương không khỏi nhớ tới cảnh Gia Ý lau quần áo cho Tiết Cảnh Xuyên ở trên bữa tiệc, nhẹ lãnh: “Đúng vậy, cô ấy đang thay quần áo.”
La quản gia không có cách nào, đành phải dẫn đám người Tiết Cảnh Xuyên xuống lầu trước.
Gia Ý đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài trước, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông sau lưng: “Cô thay quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746885/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.