Ngay lúc bóng lưng yểu điệu của cô gái kia biến mất khỏi biệt thự, cả người Gia Ý, người đàn ông vừa nãy còn đang ôm cô đã buông tay ra, lui ra sau vài bước, lập tức kéo giãn khoảng cách với cô, khôi phục sự lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, giống như không quen biết mình.
“Dì Lý, chuẩn bị nước. Tôi muốn tắm rửa.” Hoắc Chấn Dương nới lỏng vạt áo, chậm rãi đi lên lầu.
“Hoắc thiếu, ngày mai tôi sẽ đi.” Gia Ý không nghĩ tới hôm nay anh sẽ trở về, ở phía sau nói một câu.
Hoắc Chấn Dương hơi dừng bước, khuôn mặt như được điêu khắc quay lại, giọng nói không có chút tình cảm, ba phần lạnh lùng, bảy phần bá đạo: “Không cho đi.”
Ngày hôm qua đuổi mình đi, hôm nay lại không cho mình đi, Gia Ý nhất thời không hiểu được: “Vì sao?”
“Ăn của tôi, ở của tôi, dù sao cũng phải báo đáp chứ.” Hoắc Chấn Dương nói rất nghiêm túc khuôn mặt lại lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
Tưởng Mỹ Nghi kia chính là người điên, quấn lấy mình mấy tháng, ngay cả vệ sĩ cũng không cản được cô ta, hôm nay tức giận chạy đi nhưng còn chưa chết tâm, vẫn sẽ quay lại, cô gái này có thể giúp anh triệt để dập tắt ý đồ của Tưởng Mỹ Nghi.
Nếu còn có chút tác dụng, vì sao phải thả đi?
Từ lúc còn niên thiếu anh đã theo chân cha bước vào giới thương nghiệp, dạo chơi giữa hai giới thương nghiệp chính trị, với anh một giao dịch nho nhỏ quá tầm thường.
Gia Ý hiểu rõ dụng ý của anh, cắn môi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/255808/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.