Cơ thể anh dần ngã xuống giữa đám người của Dương Long nhưng chúng không tha cho anh. Lâm Tần không ngừng liên đục đạp lên người Tử Quân, hắn dường như không tình người, liên tục đạp vào cơ thể anh.
- Đừng đánh nữa, Lâm Tần, tao xin mày đừng đánh anh ấy nữa.
Nước mắt cô lăn dài nơi khóe mi dường như nỗi đau khiến cô không thể thở được nữa. Những gì xảy ra trước mắt cô là một lớp bụi mờ trắng xóa, cô chỉ mong rằng nó là ảo ảnh của chính bản thân cô dựng lên.
Cô chạy nhào đến ôm lấy cơ thể đang ướt đẫm máu của Cảnh Tử Quân, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Tử Quân, Tử Quân, anh không được nhắm mắt, làm ơn mau mở mắt ra nhìn em đi.
Cô òa khóc trong tuyệt vọng nhìn anh đang nằm trong lòng cô nhắm nghiền mắt. Cơ thể anh bị bụi trắnh phủ mờ, gương mặt bị máu thấm đẫm. Hòa cùng dòng nước mắt mặn chát, mí mắt anh nặng trĩu cố gắng mà mở ra.
- Duệ Trân… em… em không sao chứ? Đừng khóc.
Đến lúc này khi bản thân đang ở trong tình trạng nguy kịch anh vẫn còn quan tâm đến cô. Anh không biết rằng bản thân anh đã phải chịu biết bao nhiêu thương tích, không biết rằng vết đạn bắn đã ghim vào cơ thể bao lâu. Cô khóc nức nở ôm lấy anh, giọng nói ngắt quãng mang theo tiếng nấc kéo dài.
- Anh có biết bây giờ tình trạng của anh như nào không? Tại sao cứ nghĩ mãi cho em như vậy hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663227/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.