Một lần nữa cánh cổng bệnh viện lại mở. Cô cũng không biết tại sao bản thân lại phải đến đây, không biết từ khi nào bệnh viện đã trở thành nơi cô đến nhiều nhất. Và có lẽ cũng kể từ khi anh quen cô những rắc rối mà cô gây ra cho anh là không ít. Thời gian anh ở nhà chưa đến ba mươi phút một ngày nhưng thời gian anh nằm trong phòng bệnh ít nhất cũng phải vài ngày. Cảnh Tử Quân nằm trên đùi cô, nhiệt độ cơ thể không ngừng giảm xuống. Hứa Kha đạp ga nhanh nhất có thể rồi dừng lại trước cổng bệnh viện.
- Chị Duệ Trân.
Lộ Lộ vừa nhìn thấy cô liền chạy ra. Nhưng chợt bước chân khựng lại khi thấy Hứa Kha dìu anh ra ngoài. Lâm Bắc Thần phía sau Lộ Lộ cũng nhanh chóng chạy tới phụ giúp Hứa Kha một tay.
- Cái tên này, không ngày nào là không bị thương. Cậu ta coi bệnh viện là nhà ở chắc?
Lâm Bắc Thần nhíu mày nhìn anh rồi nhanh chóng mang anh vào phòng bệnh. Cũng may vết thương của anh chưa đến mức quá nặng, cơ thể cũng là vì mất sức mới ngất đi. Sau khi xử lý vết thương và tăng nhiệt độ cơ thể, bác sĩ Vương nhìn lại Tử Quân đang nằm trên giường bệnh.
- Mới xuất viện vài ngày thôi mà đã trở lại rồi. Thượng tướng Cảnh không phải là thừa tiền đến mức sử dụng không hết đó chứ.
Ông lắc đầu rồi tiêm cho anh một mũi an thần. Trước hết cứ để anh ngủ, vết thương không sớm thì muộn qua tay của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663202/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.