Chiếc xe lao nhanh ra bên ngoài, mặc cho đường phố về đêm vắng vẻ cô đạp ga nhanh chóng đi đến bệnh viện A. Bất chợt ngay giữa đường chiếc xe của cô lại chết máy. Chắc chắn là cả thế giới đang muốn chống lại cô, chắc chắn là ông trời đang trừng phạt cô vì đã vô tâm với anh như vậy. Để lại xe ở bên đường, cô mở cửa xe rồi chạy ra bên ngoài.
Từ đây đến bệnh viện A vẫn còn khá xa, khoảng chừng mười cây số. Cô chạy trên đường với bàn chân trần không mang dép, mỗi bước chân là một lần đau đớn nhưng cô vẫn không dừng lại. Cả một con đường không có lấy một chiếc xe, không có lấy một niềm hy vọng cho cô.
Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau của cô mà trút mưa xuống. Đèn điện đã tắt, cả một quãng đường dài chỉ có mỗi một mình cô đang chạy. Bàn chân đau đến phát khóc nhưng cô vẫn cố gắng chạy tiếp, anh đang cần cô.
" Tử Quân, nhất định phải đợi em. "
Duệ Trân bật khóc, nước mắt từ sâu bên trong không ngừng chảy xuống hai gò má hòa cùng nước mưa cuốn trôi đi. Bàn chân đầy vết thương vẫn cố gắng lê lết trên con đường cao tốc, cô thực sự hoảng sợ, lo lắng. Chân cô dường như đã mỏi không còn bước đi thêm được nữa. Duệ Trân gục xuống đường lớn, hai chân đã hoàn toàn mất sức nhưng bàn tay cô vẫn cố gắng chống xuống đường để lết cả cơ thể đi đến chỗ anh.
- Tử Quân… anh nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663176/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.