Chẳng biết đã qua bao lâu khi cô thức dậy mọi thứ vẫn im lặng. Chỉ là bên ngoài không còn tấp nập tiếng bệnh nhân, không còn tiếng chạy gấp gáp của y tá. Có lẽ là giờ nghỉ của bệnh viện. Cô với tay cầm lấy chiếc điện thoại rồi bật lên.
" Sáu giờ tối rồi sao? "
Duệ Trân thở dài bước xuống giường. Bây giờ là thời gian cô nghỉ ngơi cũng là thời gian cho cô dưỡng thai. Thật muốn yêu chiều bản thân một lần sau gần chục năm vất vả, quần quật với công việc để có được cuộc sống ổn định như hiện nay.
Cô với tay bật điện lên rồi bước xuống giường. Nhìn lại bản thân trong gương cô bây giờ đã ở cái độ tuổi hai tám. Vậy mà chỉ mới đây thôi còn là sinh nhật năm thứ mười tám, ba mẹ cô vậy mà đã xa cô được mười năm. Đứng trước gương là một cô gái trưởng thành, có chính kiến, có công việc ổn định và có được cuộc sống mong ước. Có lẽ cũng đã đến lúc cô hưởng thụ cái thành quả của bản thân trong mười năm qua.
- Lộ Lộ.
Nhấc điện thoại lên gọi cho Lộ Lộ cô nhanh tay chọn lấy một bộ đồ để chuẩn bị ra ngoài. Đã bao lâu rồi cô không có một bữa tối yên bình trong một nhà hàng sang trọng. Đã bao lâu rồi cô không có thời gian để mặc lên mình những bộ váy xinh đẹp bước ra ngoài.
- Tối nay chúng ta đến chỗ Tạ Duyệt ăn tối đi.
Nói rồi cô cúp máy, mặc lên mình một bộ váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663158/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.