Nhưng bây giờ mới phát hiện, lời nói của Ninh Trạch Hi có thể khiến cô đau khổ hơn, cắt vào tim cô, khiến người ta hận không thể một khắc sau trực tiếp chết đi…
Dài đăng đẵng giống như qua một thế kỷ, Lục Mạn cố gắng khắc chế tâm tình mình, không để cho mình sụp đổ, cô từ từ buông tay mình, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói ra lời làm người ta tan nát cõi lòng.
“Ninh, Trạch, Hi… Chỉ, mong, anh, sẽ, không, hối, hận!” Lục Mạn không khóc, cũng không ầm ĩ, chỉ gằn từng chữ từng chữ. Trời mới biết cô dùng sức lực lớn bao nhiêu mới có thể nói hết lời.
Ninh Trạch Hi không biết tại sao nhìn cô gái không khóc không nháo trước mắt, sâu trong nội tâm lại nổi lên đau đớn…
Lúc này, bảo vệ đi đến, Ninh Trạch Hi không muốn dây dưa nữa, vung tay lên, chuẩn bị bảo họ dẫn cô đi.
Bảo vệ lập tức tiến lên, định kéo tay Lục Mạn…
“Tôi không cần!”
“Ai dám đụng vào cô ấy!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đến từ phương hướng khác nhau, một khàn khàn chật vật, một trầm thấp hùng hậu nhưng không mất tính uy hiếp.
Chẳng biết lúc nào, một người đàn ông khiến người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình đứng ngay cửa đại sảnh.
Mọi người ngừng hô hấp, trong lòng không khỏi khiếp sợ!
Một người thế nào chứ, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, như mũi dao, mày kiếm phảng phất như dao cắt, đôi mắt đen như mực, thâm thúy thần bí, tóc đen xoắn tự nhiên xốc xếch nhưng không mất vẻ cao quý, vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-cuong-ma-khong-the-choc/238310/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.