Trước cửa Thánh địa nổi lên một làn khói trắng, bên trong có một nồi thịt gà ninh nấm béo ngậy dậy mùi thơm ngào ngạt. Hữu Thiên và Tại Trung ngồi xổm một bên cho thêm củi gỗ vào đun, Tuấn Tú ngồi bên cạnh thò tay ăn vụng.
“Hữu Thiên, như vậy xú tiểu tử kia sẽ đi ra sao?”
“Đừng nói như vậy, người ta là long, tôn quý long.”.
“Được rồi, vậy nó có thể đem yêu khí xua tan? Nó sẽ giúp chúng ta sao?” Tại Trung vóc dáng tiều tuỵ khẽ hỏi.
“Đương nhiên có thể. Ta dặn ngươi phải chuẩn bị cái gì ngươi đã làm chưa?”.
“Ta đã sai người đi chuẩn bị”.
“Vậy được rồi”. Hữu Thiên thay Tuấn Tú lau miệng. “Ăn từ từ, cẩn thận bỏng”.
“Hữu Thiên, ngươi như thế nào biết nó thích ăn gà ninh nấm?” Tại Trung sùng bái nhìn Hữu Thiên, cảm thấy hắn quả thực là cái gì cũng biết.
“Ta không biết. Bất quá, Tú Tú của ta thích ăn”. Hữu Thiên gắp một khối thịt gà nộn nộn, đưa đến miệng thổi cho nguội, sau đó đặt lên cái miệng nhỏ của Tuấn Tú.
Tuấn Tú miệng dính đầy mỡ bóng nhẫy, vừa hô hảo nóng hảo nóng vừa tham lam cắn miếng gà trên tay Hữu Thiên.
Hữu Thiên một bên gắp cho y ăn một bên hi hi cười. “Tú Tú, lưỡi có bị bỏng không? Muốn hay không ta giúp ngươi thổi thổi.”.
“Không có, không cần.” Tuấn Tú bĩu môi, chỉ vào trong nồi.“Miếng kia, ta muốn ăn miếng kia”.
“Hảo hảo, đừng nóng vội.” Hữu Thiên thấy Tú Tú ăn nhiều như vậy lập tức trở nên cao hứng, vui sướng gắp thịt lên, khẽ lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308527/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.