“Có còn nhớ hay không, ngày hôm qua ngươi đáp ứng ta cái gì?” Âm thanh bình tĩnh cất giấu gió lốc.
Nguy hiểm! Không tốt. Tại Trung cả kinh, nhảy dựng lên bỏ chạy.
Duẫn Hạo tay chân cực nhanh ôm lấy tiểu yêu tinh đang muốn chạy trối chết. “Muốn chạy đi đâu?”
“Ta không có không nghe lời, không có loạn đánh nhau.” Yêu tinh ngốc chưa đánh đã khai.
Duẫn Hạo mặt mũi hiền lành cười, ôm Tại Trung quay về tẩm cung rồi ném lên giường, cầm lấy vòng trang sức quen thuộc để tại bên giường, quấn quanh eo nhỏ của tiểu yêu tinh một vòng, khóa ở đầu giường. “Ngoan, trước một mình chơi một lát”.
“Hạo, không cần trói ta”. Tại Trung ngồi trên giường, uỷ khuất giật giật phược tiên tác, tội nghiệp quay đầu nhìn hắn.
“Này cho ngươi.” Duẫn Hạo xuất ra cái chìa khoá, nhét vào trong tay y, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. “Ngoan ngoãn, không được chạy loạn. Bằng không, xem ta như thế nào thu thập ngươi”.
“Hạo……”.
“Ta sẽ lập tức trở lại”.
“Không được đi!” Tại Trung duỗi dài chân ra kẹp vào thắt lưng Duẫn Hạo, dùng sức, đưa hắn câu về trên giường. ( =]])
“Làm sao vậy?” Duẫn Hạo xoa xoa đôi chân đang quấn tại bụng mình. “Ta đi một lúc sẽ trở về”.
“Ta không cho ngươi đi”. Tiểu yêu tinh cả người đều dán vào trên lưng hắn, hai tay giống như xà nhanh nhẹn thâm nhập vào cổ áo hắn, thân mình dễ dàng di chuyển đến đằng trước, dựa vào lồng ngực hắn, ngồi khoá ở trên người Duẫn Hạo.
“Tiểu yêu tinh……” Duẫn Hạo cơ hồ phải rên rỉ ra tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308525/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.