“Hạo nhi, ngươi mau buông tay.” Thái hậu vội quát lên.
Duẫn Hạo trên tay buông lỏng một chút, thanh âm đã bình tĩnh lại.“Nói, vừa rồi trong tay ngươi là cái gì?”
“Hàng yêu phù.” Lục Huyên sắc mặt trắng bệch trả lời.
“Hoá giải như thế nào?”
“Không biết… không… là tiên nhân cấp… Ta không biết.” Lục Huyên nói năng lộn xộn, đôi mắt hung hăng của Duẫn Hạo khiến nàng run như cầy sấy.“Chính là… yêu… y là…”
“Y làm sao?”
Không ai trả lời, Duẫn Hạo lửa giận tăng vọt, trên tay lại dùng thêm lực.
“Hạo nhi, ngươi muốn làm gì? Ngươi sao có thể đối nàng động thủ.” Thái hậu sắc mặt trắng bệch gắt lên.
“Vương thượng, không thể…” Vương gia thấy ái nữ gặp nguy cũng sốt ruột, vội bất chấp cao thấp tôn ti mà nói.“Vương thượng cũng biết, y là yêu a!”.
“Yêu? Ai nói cho các ngươi?” Duẫn Hạo buông lỏng tay, nhíu mày hỏi.
“Huyên nhi từ nhỏ còn có năng lực phân biệt yêu người, cũng bởi vậy nàng mới được tiên nhân tặng cho hàng yêu phù. Hạo nhi, ngươi cần phải giải thích rõ chuyện này”.
“Nói như vậy, các ngươi lần này là vì hàng yêu mới quay về?” Con ngươi Duẫn Hạo ánh lên một tia sắc lạnh.
Thái hậu thấy thần sắc hắn không đúng, lập tức tỉnh ngộ, cả kinh nói:“Ngươi đã sớm biết y là yêu? Hàn Canh cũng vì chuyện này mà bị đuổi đi? Hạo nhi, ngươi sao có thể hồ đồ như thế?”.
Duẫn Hạo cúi đầu không đáp.
“Có bao nhiêu người biết chuyện Tại Trung là yêu tinh?” Trầm mặc một lát, Duẫn Hạo đột nhiên hỏi.
“Sự tình liên quan đến quốc thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308514/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.