Trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng, “Các ngươi ở trong này đã một thời gian rồi. Chuyện Kim quốc đã sớm giải quyết xong, giờ cũng là thời điểm nên ban thưởng cho Tuấn Tú. Ta tính toán phong y làm Tiêu Dao Vương, ban thưởng nguyên kim quốc làm đất phong.” Dừng một chút, nhìn về phía Hữu Thiên đang nằm trên mặt đất, ngữ khí càng hòa hoãn, “Mặt khác, mẫu hậu ta có một nghĩa nữ, nghe nói rất có tố chất thích hợp làm Vương phi, không bằng đến lúc phong Vương tiện thể ban hôn luôn, một lúc đến hai chuyện tốt. Ngươi thấy thế nào? Hữu Thiên”.
“Ngươi!!” Hữu Thiên nhảy dựng lên, nổi giận trừng mắt nhìn.“Vẫn là lưu giữ cho chính mình đi”.
Duẫn Hạo thoả mãn nhìn yêu hồ đang xung khí, tựa hồ lông tơ toàn thân đều dựng lên. Thời điểm tâm tình không tốt, dùng người khác để xả nỗi lòng quả nhiên sảng khoái hơn rất nhiều a.
Hữu Thiên đảo mắt, phủi phủi mấy sợi cỏ bám trên người, rồi lại chậm rãi ngồi trở về. Bình thản nói, “Ngươi đi mà canh chừng Tại Trung ca đi. Bằng không, y sẽ lại sớm mò ra đây gặp ta, dù sao, Tại Trung cũng rất để ý đến ta”.
Bộ dạng nổi trận lôi đình của Duẫn Hạo làm Hữu Thiên đắc ý cười cợt. Nhẫn nhịn!!! Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, oán hận phất tay áo xoay người bỏ đi.
Nhìn bộ dáng nổi giận mà không phát tiết được của hắn, Hữu Thiên cười càng đắc ý.
“Kỳ thật, ngươi không phải hiểu lầm ta cùng y, mà là vì trong lòng có nỗi sợ hãi. Đúng không?”.
Duẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308510/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.