Tôi hai mươi mốt tuổi trở thành quản lý của Hoa Thái, thành tích xuất sắc vô cùng.
Người trong bang phái không phải đặc biệt tốt, bọn họ giao du với nhau vô cùng giả tạo, nếu tôi không đắc tội với ai thì tự nhiên cũng không vấn đề gì.
Ăn chơi giải trí cũng chẳng có gì đáng ngại.
Tôi xuất hiện, trong bang phái căn bản là không có khái niệm gì về thiên tài.
Tuy rằng bọn họ đều lớn tuổi hơn tôi, kinh nghiệm đầy đủ hơn tôi nhưng tất cả trong mắt tôi thì bọn họ chỉ là những tế bào thật ngốc nghếch! Thảo nào ông chủ trước chưa gì đã bị Trương Mạt hai mươi lăm tuổi kế vị.
Tôi cảm thấy thật tiếc, trí tuệ của tôi so với họ hiển nhiên không nằm cùng đẳng cấp.
Trong lúc vô tình, tôi có tò mò xem hồ sơ của những người trong bang phái.
Vừa nhìn thấy đã muốn ngừng thở, mồ hôi lạnh ứa ra.
Thiên tài cái gì! Tâm trí thông minh cái gì chứ!!
Tôi thật sự là không biết nói gì nữa, anh ta dám ở trước mặt người khác khoe khoang!!
Đúng như Cảnh Lam nói, hai mươi tuổi anh ta đã rời khỏi căn phòng đó, năm năm làm sủng vật cho nên sau khi thoát ra cũng là năm năm, an vị ở vị trí đại boss.
Trên hồ sơ của anh ta bị ghi dày đặc, quả thật là khác người!
Thông minh, can đảm, biết dùng mưu, anh ta quả nhiên vượt qua tưởng tượng của tôi, thông minh giữa anh ta và tôi quả nhiên cũng không cùng đẳng cấp!!
Tôi cắn môi dưới, chạy đến sân bắn lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/202865/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.