Tôi đã nằm mơ
Có rất nhiều người đến — quan toà, luật sự, người bị hại, người nhà của người bị hại, người của thẩm lí và phán quyết, người bình luận, còn có người vây xem.
Bọn họ chèn ép tôi gần như không thở nổi.
Họ nghị luận ầm ĩ, tranh luận không ngớt khiến cho tôi bất an, tôi không nghe rõ những lời họ nói, chỉ biết rằng họ kết luận một câu: “Có tội!”
“Phòng Kính Đồng, ngươi có tội!”
“Rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?”
Tôi nhàn nhạt cười nhưng thật ra trong lòng đã sớm cười không nổi: “Không biết, tôi chưa từng tính.”
“Thực sự là sai lầm! Lẽ nào ngươi không biết giết người phải đền mạng sao?” Bọn họ nổi giận.
Tôi nói: “Biết.”
“Biết vậy tại sao vẫn muốn giết người?”
Tôi xoa xoa con mắt, có chút mệt mỏi: “Muốn giết thì cứ giết, không có gì phải lo cả.”
“Thế gian này làm sao có thể có một loại người bại hoại đáng coi thường như vậy, lẽ nào khi giết người ngươi không nghĩ đến thân nhân hay bạn bè sao?”
“Có.” Thân thể cảm giác có chút kỳ quái, tại sao những người vây quanh tôi hình dáng họ càng lúc càng lớn như vậy?
“Vậy sao ngươi có thể ra tay?! Không lẽ ngươi không nghĩ tới mỗi người họ đều giống như ngươi sao, mỗi một sinh mệnh đều quý giá?” Bọn họ chỉ trích, bọn họ truy đòi, hắn nói tôi là tội nhân.
“Những chuyện này tôi đều biết.” Ừ…dường như tôi không bị ảo giác mà những người này thật sự đang lớn lên…không, có lẽ là tôi thu nhỏ lại… “cho nên tôi mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/1308632/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.