Nếu như bị anh biết thì tôi tình nguyện đi tìm cái chết.
Tôi thật sự quyết định như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể để anh phát hiện ra, dù cho phải bồi thường tất cả cũng không thể thua trận tự tôn cuối cùng.
Đúng vậy! Tự tôn! Tôi có tự tôn cao hơn bất cứ ai khác, anh, đạp ở dưới chân.
Kéo chăn nghiêng người nằm trên giường, trước mắt tôi là một cánh tay, theo cánh tay đó chạy dọc phía sau chính là một người đàn ông trần trụi.
Tôi không dám đối mặt với anh, cho nên chỉ có thể đưa lưng lại để ngủ, nhưng mà, không thể ngủ được.
Nhìn kỹ, trên cổ tay anh dường như có những ấn đỏ nhợt nhạt, một cái, hai cái, ba cái…giống như đã rất lâu rồi nên nó vô cùng mờ ảo, hằng hà.
“Đây là gì?” tôi ngồi nửa người, nhẹ nhàng hỏi.
Anh mở đôi mắt mông lung nhìn một giây sau đó nhắm lại, lật người ngồi dậy sau đó thì thào trả lời: “Trước đây, lúc bị bán đi có tự tử vài lần…”
Trong lòng tôi chấn động, anh là bị kẻ khác bán đứng sao?
Ngay cả tôi còn chưa từng nghĩ tới tự sát! Tôi đùa cợt cười: “Xem ra trước đây anh cũng chỉ đơn thuần là một đứa ngốc, bị bán đứng rồi tìm đến cái chết.”
“Không sai.” Anh đáp, lại bắt đầu hút thuốc: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Nét mặt không chút thay đổi.
Thật là lạnh lùng! Nói đến chuyện trước kia nét mặt vẫn vậy: “Thế thì, anh thích người đàn ông kia cũng là một hành động ngu ngốc?”
Anh cuối cùng cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/1308630/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.