Kết thúc công việc ngày hôm nay tương đối sớm, sau đó về nhà thì vừa điểm nửa đêm. Hôm nay còn có Điền Tử phục trách công tác cho nên không cần tới nhà anh.
Khi về nhà tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt, ở bên cạnh anh chưa lần nào được nghỉ ngơi thật sự.
Vừa đi vào tiểu khu, lập tức cảm giác được có chỗ nào đó không đúng: Không khí không được bình thường, có mùi thuốc súng.
Mười năm luyện súng nên mùi này đối với tôi đặc biệt mẫn cảm. Tôi không giống như những người khác có cơ thể cường tráng, học võ Nhật còn dùng mưu, trời sinh ra tôi vóc dáng đã nhỏ hơn thường, khí lực không bằng người ta, cũng không có chỗ nào tốt.
Chậm rãi rút súng, tôi lập tức hiểu được bảo vệ đã bị giết chết.
Không chỉ có như vậy, hai người giám thị cũng không có tiếng động, tất cả mọi băng ghi hình đều là bông tuyết (*) không có hình ảnh.
(Bông tuyết: bị mè, nhiễu)
Là do người chuyên nghiệp làm.
Trước đây tôi gặp không ít người ám sát nhưng không có chặt chẽ chu đáo như hôm nay, xem ra trứng chọi đá thật sự không thích hợp, tôi nên đến chỗ Hướng Vinh lánh nạn một chút thì tốt hơn.
Vừa mới chuẩn bị ra ngoài, điện thoại đột nhiên reo lên.
Không xong! Không cài chế độ rung, sẽ bị người khác phát hiện mất?!
Tôi mở di động, nhìn bốn phía yên tĩnh xung quanh sau đó bấm nút nghe, phía bên kia không hề lên tiếng.
“Phòng Kính Đồng?!…Đừng trốn nữa, tao ở phía trên, đã thấy mày rồi”
Phía trên?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/1308628/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.