Đến Hồng Kông tôi cũng thay bộ quần áo dơ bẩn kia, nhưng nhìn bộ dạng khốn cùng của mình lại có chút chán nản.
Cả hai đều là ăn ngon dùng tốt, tóc tai chải mượt, trên lỗ tai còn mang vòng khuyên quý giá, da trơn truột còn có độ co dãn, hai mắt sáng ngời, không ngờ cũng có ngày giả trang thành kẻ đầu đường xó chợ đáng thương như thế này.
“Đúng là không đơn giản!”
Anh không chút suy nghĩ, làm cho tóc mình rối bù lên sau đó gọi tôi đến, tỉ mỉ tháo đem khuyên tai tháo xuống.
“Đầu lưỡi.”
Tôi lè lưỡi, anh cẩn thận tháo khuyên sau đó tiếp tục đưa tay vào trong quần, đem ba cái khuyên ở nơi ấy tháo nốt, trang sức đắt tiền trên tay toàn bộ bị anh xem như bụi bặm mà đém thẳng vào cống nước.
Chỉ còn lại dây chuyền trên cổ tôi.
“Cái này không cần sao?” Tôi nhấc vòng lên hỏi anh.
Anh cười tươi nói: “”Cái đó thì không ném được. Bây giờ chắc cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Tại sao lại không ném được? Đồ cho chó anh cũng không muốn ném sao?
Mặc anh! Tôi không quan tâm!
Anh từ trong túi lấy một cái mền không biết tìm ở đâu ra, vừa có mùi chua lại còn thối, anh không một chút do dự cứ thế khoác lên người!
“Nghe nói hai ngày này luồng khí lạnh sẽ tràn đến, chúng ta lại mặc đồ không đủ ấm! Cùng sưởi ấm đi!
Thật ra tôi thà tình nguyện chết rét chứ không muốn vào cái mền kia đâu.
Tôi lắc đầu, che miệng chống cự. Anh không tức giận mà còn cười rất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/1308618/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.