Thống khổ đã lâu lại trở về, ngoại trừ đau nhức vận còn cảm giác hoài niệm. Chỉ là tiếc nuối một điều, căn phòng này không phải là trần nhà quen thuộc của tôi, ngoài ra cũng không còn bất luận cái gì.
Có lẽ tôi cần phải có chút đau đớn để kích thích cái thần kinh đang tê dại này.
Tỉnh lại đã là hừng đông, quản gia đến mời tôi đi chuẩn bị bữa sáng, lẽ nào ông không phát hiện ra trên người tôi có rất nhiều vết thương kỳ quái sao?
Nhưng không ngờ chính là, sau khi tôi ngất đi thì anh đã ăn sạch toàn bộ đồ tôi nấu.
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên anh đem đồ tôi nấu ăn xong.
Tôi nhịn đau, lết đến phòng bếp sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Bởi vì vẻ mặt tôi không tốt nên các đầu bếp đều vô cùng cẩn thận vì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thật vất vả mới chuẩn bị xong, đầu bếp nói không còn chuyện gì nên tôi mới loáng một cái trở về phòng ngủ tiếp.
Nhưng không bao lâu lại bị quản gia gõ cửa, nói rằng anh muốn tôi hầu ăn bữa sáng.
Cái tên biến thái này! Tôi hầu anh á? Trở thành món đồ chơi biến thái trên giường hầu anh giờ còn muốn hầu ăn sao? Không cách nào phản kháng được nên chỉ có thể chậm rãi đứng lên, mặc quần áo xong thì đi ra phòng khách.
Đến đại sảng thấy Tiểu Nguyên đứng một bên, lỗ tai còn dán băng gạc.
”Có chuyện gì vậy? Em không nghỉ ngơi sao?” Tôi kinh ngạc hỏi, sao lại để một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/1308613/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.