Lục Thiên Mặc ậm ừ vài cái rồi mới chịu cất bước quay về biệt thự, hắn chỉ có thời gian ba mươi phút để tắm rửa và thay quần áo, xong xuôi lại lập tức quay trở lại bệnh viện để chăm sóc cho Mạch Linh, tuy bác sĩ bảo rằng cô tỉnh lại đó là một kì tích, nhưng vết thương rất nặng nên cần một khoảng thời gian dài để tịnh dưỡng và tẩm bổ đầy đủ mới hồi phục lại bình thường. Hắn vừa bước chân xuống cầu thang đã thấy Rob cũng mới vừa bước vào phòng khách, trên tay còn cầm một sợi roi da.
"Lão đại!"
"Chuyện gì?" Lục Thiên Mặc đưa tay mặc vội chiếc áo khoác bên ngoài vào, giọt nước trên mái tóc còn ẩm ướt vừa vặn chảy xuống.
Rob không làm mất nhiều thời gian của hai người, trực tiếp lên tiếng: "Châu Tư Duệ và Mai Hằng Quốc, anh định xử lí như thế nào?"
Hắn nghiêm mặt, vài giây sau không kiêng dè mà lên tiếng: "Mọi chuyện cứ đợi đến khi Mạch Linh khoẻ lại rồi hẵng nói."
"Được!"
Mặc dù biết Châu Tư Duệ trước đây đã từng cứu mạng hắn, nhưng nếu nói về ân nghĩa, năm hắn mười ba tuổi, hắn đã cứu cô ta thoát khỏi cảnh đói nghèo mà phải đi làm thuê cho một cửa hàng tạp hoá nhỏ trong thành phố, cô ta về và đi theo hắn đến tận năm hai mươi hai tuổi, sau đó liền mất tích đến bây giờ. Hôm xảy ra vụ bắt cóc, hắn đã lựa chọn cứu cô, đó cũng xem như là trả hết món nợ ân tình này rồi. Kể từ lúc hắn biết Châu Tư Duệ là chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tinh-nhan-999-ngay/1514706/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.