Chương trước
Chương sau
Máy bay của Bạch Phụng và Doãn Phi đã bay trước cách đó ước chừng khoảng ba mươi phút. Trong máy bay của Lục Thiên Mặc chỉ có mình Mạch Linh và hắn, loại máy bay tư nhân này đã được tân tiến với chế độ không người lái, Lục Thiên Mặc chỉ cần đưa bản đồ đường bay vào máy tính của thiết bị lưu trữ, máy bay sẽ tự động bay đến nơi đã được yêu cầu.
Mạch Linh tiến đến phòng bếp trên máy bay pha lấy một tách cà phê đen không đường, cô đem đến chìa ra trước mặt hắn.
"Anh uống một chút cà phê đi."
Lục Thiên Mặc quay đầu nhận lấy hớp một ngụm, hắn cầm cái la bàn trên tay, nhàn nhạt nói.
"Còn hơn sáu giờ nữa máy bay mới hạ cánh, em ngủ một chút đi."
Cô nghe hắn nói mới chợt nhận ra rằng bản thân cũng đã mất ngủ suốt đêm, nhưng trong vẻ mặt của hắn lúc này dường như đang lo lắng về một vấn đề nào đó, Mạch Linh ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng: "Hình như anh đang bất an?"
Hắn mím môi, vài phút sau mới lên tiếng: "Chính phủ Myanmar cùng với lực lượng của Bangladesh đang tăng cường triệt phá tổ chức của chúng ta và buộc ta phải rút khỏi địa phận châu Á."
"Nhưng chẳng phải anh đã nắm chủ toàn bộ châu Á rồi hay sao?"
Lục Thiên Mặc xoa xoa đầu cô, khoé môi đẹp đẽ nở một nụ cười: "Châu Á tuy là nơi tôi lớn lên nhưng chỉ có Đài Loan là tôi đang thống trị. Ngoài ra các châu lục khác như châu Âu và châu Mĩ thì hoàn toàn nằm trong tay của Hắc đạo rồi. Em cũng biết rằng châu Á là quốc gia rộng lớn, nếu như tôi có thể nắm được toàn bộ quyền lực ở châu Á vậy thì chuyến bay lần này chúng ta cũng không cần phải đi nữa."
Mạch Linh chỉ biết gật đầu, quả thật là cô chưa từng thấy Lục Thiên Mặc lo lắng như thế bao giờ, trước khi đi Doãn Phi đã từng nói rằng có thể chuyến đi lần này rất nguy hiểm, Lục Thiên Mặc rời khỏi Đài Loan thì Hắc đạo như rắn mất đầu, so với việc để cô ở lại thì chọn cách để cô đi cùng có lẽ sẽ an toàn hơn. Dù sao thì Lục Thiên Mặc hắn cũng có thể bảo vệ cô, ít nhất là như vậy.
Mạch Linh thở dài, cô rất hoài nghi về những dự định lần này, khuôn miệng chỉ vừa vặn thốt ra câu hỏi: "Thuộc hạ của anh không ít, tại sao không cho người theo cùng. Chúng ta chỉ đi có bốn người, như vậy liệu có ổn không?"
"Bứt dây chỉ khiến rừng thêm động mà thôi."
Hắn đặt cái la bàn đang chỉ loạn xạ trên tay xuống ghế rồi đứng dậy tùy ý thả hai tay vào tui quần, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Những đám mây ở bên ngoài nhanh chóng bay qua rất nhanh rồi tan vào không khí, Mạch Linh có thể nghe rõ tiếng ù ù của gió va vào thành máy bay, và cô cũng tựa hồ như nghe thấy nhịp tim của mình, nó báo rằng trong lòng cô đang có một linh cảm rất bất an.
Lục Thiên Mặc xoay đầu lại nhìn cô, hắn đưa tay kéo người cô lại gần. Gương mặt đẹp đẽ đã bị nỗi lo lắng mơ hồ làm nhợt nhạt đi.
"Tôi biết lần này mang em theo sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu em ở lại Đài Loan, các tổ chức kia sẽ sang phục kích và sẽ làm hại em. Rob và Lô Tấn không thể nào đảm bảo sẽ bảo vệ em an toàn được."
Mạch Linh để mặc cho hắn ôm mình, cô dụi đầu vào ngực hắn để cảm nhận hơi thở ấm áp kia, cái thứ cảm giác mà rất lâu cô vẫn mong có được.
"Rốt cuộc là anh đang lo lắng cho tôi sao?"
Hắn dịu dàng cười, bàn tay càng xiết chặt lấy thắt lưng cô: "Ừ! Tôi sẽ không để em phải chịu bất kì một tổn thương nào nữa, dù chỉ là một sợi tóc cũng không được."
Mạch Linh cảm động đến không thôi, hoá ra hắn đang lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện, đó là điều mà từ trước đến nay hắn chưa từng làm cho bất kì ai. Đó là người đàn ông cô yêu, và dù như thế nào thì sự việc được tiến triển đến ngày hôm nay cũng là một phần của duyên số.
Qua một lúc lâu cho đến khi hai bàn tay cô buông lơi phía sau vạt áo complet của hắn, Lục Thiên Mặc ôm lấy cô đặt lên giường trong phòng riêng, nhẹ nhàng vuốt qua vài sợi tóc óng mượt trên má.
Hắn nhìn lên đồng hồ, thời gian đã trôi qua bốn tiếng rồi, máy bay chỉ bay một đường thẳng và chỉ còn bốn giờ mười phút nữa sẽ hạ cánh tại Miến Điện - Myanmar, hắn rời giường của Mạch Linh đang ngủ say, quay trở lại về màn hình chính trên hàng ghế ngồi, nhìn từng trung tâm đang bay qua.
Doãn Phi và Bạch Phụng đã hạ cánh tại một trụ sở tuyệt mật cách vùng ngoại ô khoảng hai mươi ki-lô-mét. Bọn họ sẽ dừng ở đây để chờ chỉ thị tiếp theo của Lục Thiên Mặc.
Bạch Phụng đi vào bên trong khu căn cứ bí mật, mở sóng rada lên dò đường bay của Lục Thiên Mặc đã được cài sẵn từ trước, trên màn hình rộng của thiết bị vi tính hiện đại xuất hiện một dấu chấm đỏ nhấp nháy liên tục, Bạch Phụng đã nhanh chóng xác định được thời gian sau khi Lục Thiên Mặc và Mạch Linh đến đây.
"Còn hai giờ nữa." Hắn xoay người lại ngồi lên sô pha, mười ngón tay linh hoạt gõ tí tách trên bàn phím của chiếc laptop mắc tiền, hướng đến phía Doãn Phi lên tiếng: "Em đói không? Anh đi mua thức ăn về nhé?"
Doãn Phi đứng khoanh tay trước ngực, cô đưa mắt nhìn ra phía xa phía xa của bờ biển dài, trong lòng cũng dâng lên một nỗi mơ hồ bất an.
"Được, anh cẩn thận đấy."
Bạch Phụng gật đầu, đóng lại laptop. Hắn đi xuống tầng hầm để để gara xe, do ở đây chỉ là một căn cứ nhỏ nên trong gara chỉ có duy nhất hai chiếc xe, một chiếc Lamborghini và một chiếc môtô MV Agusta F4 1000R để phục vụ cho những cuộc truy đuổi và bỏ chạy. Bạch Phụng lái con môtô của mình theo đường quốc lộ đến một cửa hàng bán thức ăn nhanh gần đó mua vội một vài thứ dự trữ cho đến tối rồi nhanh chóng quay về căn cứ của mình.
Hôm nay ở Myanmar đang diễn ra một cuộc tổng quét các lực lượng và tổ chức không rõ nguồn gốc đến đây để định cư hoặc sang Miến Điện có một mục đích nào khác, Bạch Phụng gắn ống giảm tiếng ồn của môtô vào sau bô xe, hắn tăng hết tốc lực kéo ga đến con số hai trăm chín mươi chín ki-lô-mét trên giờ, chiếc xe phân khối lớn kia đã nhanh chóng rẽ vào đường của một ngọn núi rồi lao nhanh xuống phía bờ biển, chỉ trong giây lát hắn đã an toàn trở về được căn cứ của mình.
Bạch Phụng đem một đống thức ăn nhanh bày ra bàn, còn một vài thứ hắn tiện tay quăng vào tủ lạnh.
"Nào! Mau đến đây ăn đi."
Doãn Phi mới từ trong phòng tắm bước ra, ở đây cô không đem theo quần áo để mặc, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm màu trắng.
"Bạch Phụng, ở đây anh có quần áo không? Em không mang theo đồ."
Hắn nhìn thân thể ngọc ngà của cô đến mức ngây người, làn da trắng sáng không tỳ vết, chiếc khăn bông chỉ dài đến độ ngang đùi cô, đôi chân trần thon thả vẫn còn vương vài giọt nước mát lạnh.
"Được rồi. Em chờ một chút, anh đi lấy ngay." Bạch Phụng mở cửa phòng của mình tiến đến tủ quần áo tìm kiếm vài thứ bên trong đó, sau cùng hắn quay lại với một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Doãn Phi mỉm cười cầm lấy mặc vào, chiếc áo dài đến độ gần chạm đầu gối của cô, trong dáng vẻ một người phụ nữ khoác áo của đàn ông thật sự quyến rũ đến mê người.
Cô ngồi vào bàn, Bạch Phụng bày ra nào là mì ăn liền, cá hộp đóng nắp, bò kho, canh hầm và những loại thức uống khác như sữa và rượu nho, tất cả đều được hắn mua đầy đủ đem về đây. Bây giờ chỉ cần hâm nóng lại là sẽ ăn được.
Doãn Phi đứng dậy bê mấy hộp thức ăn định đi vào bếp thì đã nhanh chóng bị Bạch Phụng cản lại.
"Để anh."
Hắn giành lấy đống đồ trên tay cô rồi xoay người đi vào phòng bếp, Doãn Phi nhìn theo bóng lưng hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi lắc đầu. Cô đã lớn lên cùng hắn ở bên cạnh Lục Thiên Mặc từ năm chín tuổi. Nếu xét về tình cảm nam nữ, có lẽ là cô yêu Lục Thiên Mặc, nhưng cô thừa biết vị trí của mình chỉ là một thuộc hạ đi theo bên cạnh hắn mà thôi, hơn nữa năm lần bảy lượt người quan tâm và lo lắng cho cô đều chỉ có duy nhất Bạch Phụng. Lúc cô dây dưa một chỗ với Lục Thiên Mặc, Bạch Phụng đã một mình uống đến thật say, nhưng sao trải qua rất nhiều thời gian như vậy mà hắn và cô đều không chịu thừa nhận tình cảm của mình, là vì cái tôi cá nhân hay là bởi vì sự ràng buộc của tổ chức?
Doãn Phi đưa tay mở lại rada, chấm đỏ trên màn hình nhấp nháy và báo động liên tục. Cô hốt hoảng lên tiếng gọi, ngón tay không ngừng rà chuột theo dấu chấm đỏ kia: "Bạch Phụng, xảy ra chuyện rồi."
Bạch Phụng buông cái thìa trong tay xuống, vội vàng tắt bếp rồi chạy ra xem. Chấm đỏ hiển thị cho máy bay của Lục Thiên Mặc càng ngày càng nhỏ dần rồi rơi xuống phía dưới, chỉ ba giây sau đã lập tức biến mất. Hắn cầm đến di động trên bàn, ấn đến số của Lục Thiên Mặc.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Sau cuộc gọi chỉ có tiếng lạnh lẽo của máy móc phát lên để trả lời hắn, Doãn Phi dùng lấy di động của mình gọi lại vào số của Lục Thiên Mặc cũng không được, cô liền ấn số của Mạch Linh, nhưng cả hai đều đã bị ngắt kết nối.
"Không hay rồi, chúng ta mau đi tìm họ thôi."
Bạch Phụng nhanh chóng kéo Doãn Phi định lên máy bay để trở lại nơi vừa xảy ra chuyện tìm Lục Thiên Mặc và Mạch Linh, Doãn Phi dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô nắm lấy vạt áo của Bạch Phụng, lắc đầu: "Lão đại có dặn, dù xảy ra bất cứ chuyện gì chúng ta cũng phải cố thủ ở đây, tuyệt đối không được làm vỡ lỡ kế hoạch."

timviec taitro

"Nhưng mà..."
"Anh yên tâm. Nếu như lão đại không nắm chắt được phần thắng trong tay thì làm sao lại tiếp nhận đợt tổng càng quét lần này."
Doãn Phi mặc dù nói vậy nhưng cô biết rằng chuyến đi lần này là lành ít dữ nhiều, máy bay của bọn họ vô duyên vô cớ gặp trục trặc thì chắc chắn là đã có một thứ gì đó tấn công.
***
Máy bay bỗng dưng chao đảo rồi rung lắc dữ dội đã khiến Mạch Linh tỉnh giấc, cô vội vàng đi ra khỏi phòng để tìm Lục Thiên Mặc. Hắn đang ngồi trên ghế lái, ấn nút tắt chế độ tự điều khiển, cố gắng hướng đầu máy bay để có thể bay lên cao.
Mạch Linh chạy đến bên cạnh, nhìn trán của Lục Thiên Mặc đã lấm tấm mồ hôi, cô không khỏi lo lắng lên tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Máy bay chúng ta bị một luồn súng hơi ngăn cách và bị đẩy ra xa rồi. Cứ theo đà này đầu máy bay sẽ bị lệch mà đâm thẳng vào đỉnh núi phía trước mất." Lục Thiên Mặc đang cố gắng gạt cần điều khiển lên phía trên nhưng hình như máy bay đã bị trục trặc và hư hỏng một số thiết bị trên bàn lái. Đầu máy bay chỉ còn cách đỉnh núi kia hai trăm mét, mà trong khoang máy bây giờ cũng chẳng còn đủ dụng cụ để sửa chữa những thiết bị hư hỏng kia nữa.
"Chúng ta đã bị đánh lén!"
Mạch Linh nhìn ở trên camera được gắn ở sau đuôi máy bay, cô phát hiện được một chấm tròn mà xanh phát ra ở cường độ khá gần, đó là kí hiệu đèn của một loại máy bay đặc vụ của SWAT Myanmar, có lẽ nguồn không khí mạnh mẽ kia là từ ống đạn của chiếc máy bay ở phía sau được phóng đến.
Đầu máy bay của Lục Thiên Mặc đã sát gần bên đỉnh núi, với độ cao và tốc độ này mà đâm vào thì chỉ có tan xác, hắn buông cần điều khiển, đứng lên ôm chặt lấy người cô, gấp gáp lên tiếng hỏi.
"Em có biết bơi không?"
Mạch Linh lắc đầu, lần trước cố bị Lục Thiên Mặc hắn kéo xuống hồ bơi một lần đã xem uống nước mà chết đuối rồi, vậy mà hắn còn không nhận ra là cô không biết bơi hay sao?
Lục Thiên Mặc đưa tay kéo lấy băng hộc phía trên đầu lấy ra một ống thở dùng để đi lặn biển. Hắn nhanh chóng đeo vào miệng cô. Ôm cô xoay đến phía cửa lớn.
"Lục Thiên Mặc! Anh...Anh muốn nhảy xuống sao?"
Hắn xoa xoa đầu cô, gương mặt méo mó cố nặn ra một nụ cười: "Chúng ta chỉ còn cách này. Em hãy nhớ lấy những gì tôi nói hôm nay, dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng phải sống, tôi sẽ bảo vệ em đến khi chúng ta an toàn trở về Đài Bắc."
Những lời này...sao lại hiện lên vẻ thê lương chưa từng có.
Như là báo hiệu cho một việc khủng khiếp sắp sửa xảy ra...
Nhưng không sao! Cô sẽ nghe lời hắn mà cố gắng sống sót để quay về, vì cô biết rằng hắn sẽ không dễ dàng để cho cô phải bỏ mạng ở đây.
Chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, Lục Thiên Mặc đưa tay mở cửa, hắn hôn nhẹ lên trán cô: "Chuẩn bị nhé! Một...Hai...Ba!"
Khi số ba vừa dứt, tay hắn đã đẩy Mạch Linh phóng xuống, hắn ôm cô ở trong lòng, đầu máy bay va chạm mạnh với đỉnh núi mà nhanh chóng phát nổ, mấy mảnh thủy tinh và sắt nhọn bay đến như mưa cắm chặt vào lưng của Lục Thiên Mặc, lúc nguy hiểm này trái tim Mạch Linh chợt nhói lên, thì ra hắn đã dùng thân thể của mình để che chắn sự va chạm của vụ nổ kia vì cô. Cơn gió vù vù thổi qua bên tai đã làm cho đôi mắt Mạch Linh đau rát, cô không thể mở miệng nói chuyện vì đang đéo đồ thở trên mặt mình, Lục Thiên Mặc vẫn ôm chặt lấy cô mặc cho vết thương ở sau lưng đã nhuộm đỏ cả áo.
"Em giữ chặt lấy ống thở nhé, có thể chúng ta sẽ bị chìm xuống rất sâu."
Cô nhanh chóng gật đầu, một tay giữ lấy ống thở, một tay ôm chặt lấy mu bàn tay hắn giống như cho hắn một lời hứa rằng bản thân sẽ làm được, cô sẽ an toàn cho đến khi được nói câu: "Em yêu anh."
Hai người nhanh chóng rơi xuống biển, đợt sóng mạnh cuốn tới làm bật vòng tay của Lục Thiên Mặc ra khỏi người Mạch Linh và đẩy hai người đi rất xa. Mạch Linh chìm sâu xuống phía dưới, cô nhanh chóng khởi động ống thở và đeo cặp mắt kính lặn được trang bị sẵn trên đó vào mắt, giây phút cô không nhìn thấy bóng dáng của Lục Thiên Mặc ở bên mình cô dường như là oà khóc, cô cảm thấy rất sợ, một nỗi sợ hãi vô cùng tột đỉnh truyền đến lòng ngực, cô đã mất đi vòng tay bảo vệ của hắn giống như là mất đi cả thế giới của mình. Mặc dù hắn có bơi giỏi cỡ nào nhưng với độ cao như thế mà rơi xuống thì cũng phải bị chìm rất sâu, hơn nữa hắn không có ống thở và bình tiếp hơi, cộng thêm những vết thương nặng trên lưng thì làm sao mà hắn có thể cầm cự nổi, đâu phải cô không biết, khi vết thương hở mà lại quá sâu khi lần vào nữa chỉ càng làm cho máu chảy ra nhiều hơn. Lúc hai người rơi tỏm xuống biển hoà lẫn cùng xác máy bay rơi theo. Bọn đặc nhiệm SWAT đinh ninh rằng Lục Thiên Mặc và Mạch Linh đã chết, máy bay của bọn chúng vẫn không chịu bỏ qua, còn hướng súng nổ lớn bắn xuống biển ba phát, những trận sóng mạnh mẽ ồ ạt ập đến khiến cả hòn đảo bị nhấp chìm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.