Chương trước
Chương sau
Mạch Linh vừa đặt mông ngồi lên ghế trên máy bay đã ngủ say. Mấy hôm nay cô chưa được ngủ đủ giấc, vùng da dưới mí mắt đã bị chùn xuống khiến cô mở mắt không lên.
Lục Thiên Mặc cầm di động trên tay, nhấn số gọi đi.
Qua vài tiếng reo thì có tín hiệu,vì đây là máy bay tư nhân của hắn nên đã có trang trị sẵn thiết bị bắt sóng điện thoại từ trên cao, người ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi.
"Thiên Mặc, có chuyện gì?"
Lục Thiên Mặc ngã người ra sau ghế dựa, đưa tay day day thái dương: "Tôi đang trên đường sang Thượng Hải, cậu hãy chuẩn bị giúp tôi vài thùng hàng lớn và cho người chuyển sang trụ sở của tổ chức Bersoon cho Garrick để tập luyện nhé?"
"Không thành vấn đề."
Đầu dây bên kia nói xong liền dập máy, Lục Thiên Mặc cũng chợp mắt một lúc, hơn ai khác hắn mới là người cần được ngủ nhiều hơn.
[...]
Bến Thượng Hải.
Vốn dĩ máy bay của Lục Thiên Mặc đã đáp lại tại tổ chức của Tần Phong, nhưng đám Lô Tấn và Bạch Phụng lại giở trò muốn đi tham quan bờ sông Thượng Hải, đây cũng đâu phải là lần đầu bọn họ đến đây.
Đúng lúc, Tần Phong cũng đang trao đổi một số hàng chuyển vũ khí ở bến tàu, lúc này cũng đã hơn 9giờ tối. Mạch Linh vẫn thấy được sự phồn hoa và náo nhiệt nơi đây.
"Tần Phong." Lục Thiên Mặc đi đến bên cạnh Tần Phong, đã lâu rồi bọn họ không gặp nhau, Lục Thiên Mặc cũng rất ít khi sang Trung Quốc.
"Thiên Mặc, cậu đến rồi à? Số hàng cậu cần tôi đã cho người chuyển đi rồi, hai thùng hàng gồm 1000 khẩu súng M93 và bảy trăm khẩu súng lục tám chuôi đường đạn dài. Nếu như thiếu, tôi sẽ cho người gửi thêm." Tần Phong khẽ nhíu mày, người đàn ông dưới tàu đang vận chuyển một số vũ khí xuống sâu bên trong khoang tàu, xong xuôi, ông ta lập tức rời khỏi.
"Đủ rồi, cảm ơn cậu."
"Về chỗ tôi rồi nói chuyện."
Tần Phong nói xong hướng hai người đi cùng khởi động xe. Hai chiếc xe ô tô màu đen dài sang trọng lập tức lăn bánh, di chuyển đến biệt thự của Tần Phong.
Căn biệt thự được bày trí vô cùng tinh xảo tựa hồ như một mê trận, xung quanh có đến hơn một nghìn vệ sĩ đanh canh gác, hai chiếc xe chạy vào giữa sân thì dừng lại, bọn người Lục Thiên Mặc, Mạch Linh và Tần Phong xuống xe, để cho hai người đi cùng của Tần Phong đánh xe vào trong gara.
"Thiên Mặc, đã lâu không gặp. Tôi nghe nói cậu đang làm mưa làm gió ở thị trường châu Âu có phải không, nể phục nể phục."
Tần Phong ý nói xen lẫn chút đùa bỡn, hắn cũng là một lão đại khét tiếng không thua gì Lục Thiên Mặc. Chỉ có điều, đối với nữ sắc hắn chưa bao giờ thèm nhìn qua.
"Haha, tôi hay cậu thì có gì khác nhau, những người ở cả hai giới Hắc đao và Bạch đạo ai lại không biết cậu, chúng ta là anh em tốt, không phải hay sao?"
Lục Thiên Mặc và Tần Phong nói chuyện với nhau hơn nữa ngày trời, Mạch Linh ngồi ở bên cạnh nghe mà ngủ gà ngủ gật, ánh mắt Tần Phong khẽ liếc ngang người cô, ánh mắt hắn mang theo tia lạnh lùng cùng sự chết chốc phát giác làm cô giật mình.
Ánh mắt Tần Phong hướng đến thuộc hạ của mình, Long Kỳ thấy vậy liền lên tiếng: "Lục tổng, chẳng hay cậu có muốn ở lại một đêm rồi sáng mới bay về Đài Bắc hay không?"
Lục Thiên Mặc tuy rất mệt mỏi nhưng công việc ở Đài Loan còn rất nhiều, hắn còn đang trong thời gian muốn lên làm trùm xã hội đen, nên việc ở lại chỉ làm mất thêm thời gian mà thôi.
Lục Thiên Mặc xua tay: "Không cần, bây giờ tôi phải đi rồi." Hắn quay sang Tần Phong: "Người anh em, không định tiễn tôi sao?"
Tần Phong phát lên cười lớn, bọn họ thân với nhau từ nhỏ, lớn lên mỗi người mỗi nơi nên ít khi gặp nhau. Nhưng thân phận và quyền lực của họ bây giờ thật là rất khắc nghiệt, hầu như một chút thời gian rảnh cũng không có. Đó là lí do mà Lục Thiên Mặc cứ bay đi bay về suốt ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.