“Có chuyện ta phải cùng ngươi thương lượng.” Buổi tối hôm nay, An nói chuyện với Thích Thiệu Phong.
“Cái gì?” Gặp biểu tình thực trịnh trọng của An, Thích Thiệu Phong gấp tờ báo trên tay lại, kéo hắn ngồi xuống bên người.
“Hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta.” An cúi đầu.
“Nói a, là chuyện tình gì.” Nhìn thấy bộ dáng thỉnh cầu của An, Thích Thiệu Phong nhịn không được lấy tay vuốt ve mặt hắn.
“Ta tìm được một công việc......”
“Di?” Thích Thiệu Phong kinh ngạc, người ở chung trước mắt hắn luôn vì không có công việc nhất định mà buồn rầu, tự ti so sánh thân phận mình như “Thước trùng”. Thích Thiệu Phong vì thế an ủi hắn rất nhiều lần. Hôm nay chợt vừa nghe đến hắn nói có công việc, thập phần ngoài ý muốn.
“Là cái gì?”
“Nhân viên cứu hộ......”
“A?” Thích Thiệu Phong nhất thời trương miệng.
An giải thích nói: “Ta sẽ bơi lội. Phía trước thời điểm bên ngoài nhìn thấy có một gian hội sở chiêu mộ nhân viên cứu hộ,liền báo danh. Hôm nay nhận được thông tri nói có thể đi.”
“Như thế nào ta không biết?”
An oán niệm nhìn nhìn Thích Thiệu Phong, “Cũng không tất yếu cái gì đều nói cho ngươi, nói sau lúc trước công việc đó cũng chưa có xác định.”
“Chính là ta sự tình gì đều nói cho ngươi a, ” Thích Thiệu Phong khẽ nói, “Ngươi đáng yêu như vậy, đi ra ngoài vạn nhất bị người khác lừa......” Nói đến một nửa, chú ý tới ánh mắt An, Thích Thiệu Phong ngậm miệng.
“Còn có, công việc này cũng không có tiền lương.”
“Cái gì!”
An trừng mắt nhìn Thích Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-luyen-nhan/1308607/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.