Mặc Nghiêm hít thở nặng nhọc, anh bạnh quai hàm, cáu tiết muốn điên lên, ánh mắt anh lóe lên tia độc ác chết người, trong đầu anh lại xuất hiện ra hình ảnh của Yên Nhi khi ấy, tình nghĩa bao năm chỉ vì Dương Hạ Vũ mà phản bội anh.
Dương Hạ Vũ dùng hết sức thoát ra khỏi bọn thuộc hạ để chạy đến bên Hoa Thiên Tuyết, hắn muốn kéo cô ra, nước mắt của cô đang dần làm tan chảy trái tim của hắn, chính hắn lúc này cũng đang rơi lệ vì cô đây.
Bùm Ầm...
Bỗng nhiên chiếc tàu rung chuyển phát ra một tiếng nổ lớn, lửa bắt đầu nổi lên, khói đen mịt mù khiến Hoa Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ, Mặc Nghiêm nghẹt thở ho sặc sụa, cô nắm lấy tay hắn tìm đường chạy ra khỏi con tàu đang bị bốc cháy.
Anh đứng giữa biển lửa nhìn đôi tay hai người họ lúc hoạn nạn đan chặt vào nhau, rồi nhìn lại chính bản thân cô độc chỉ phút chốc nữa thôi sẽ chìm vào biển lửa, anh dường như hiểu ra đạo nghĩa nào đó mà trước giờ anh vẫn luôn giả mù mờ.
Nước mắt anh rơi lên đôi tay đang đưa ra, và hình như trong làn khói mịt mờ ấy bóng dáng mờ ảo của Yên Nhi hiền lành, nghịch ngợm hiện ra, cô đang đặt tay lên tay anh, mỉm cười nhẹ vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác ấm áp như thực, cả hình ảnh sống động này nữa, có phải Nghiêm đang mơ hay không? Anh đan những ngón tay vào mái tóc bềnh bồng bay lượn trong làn khói của Yên Nhi:
- Đừng rời xa anh.
Yên Nhi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533140/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.