Dương Hạ Vũ mệt mỏi, ê ểm cả người ngồi dậy, hắn nhìn cô mỉm cười sợ hãi, còn Hoa Thiên Tuyết liếm lấy bờ môi căng mọng, nháy mắt với hắn. Sau gần một giờ mệt mỏi hoạt động không ngừng nghĩ, Hạ Vũ phải choáng váng với tốc độ của Thiên Tuyết.
Không hiểu vì sao hôm nay Hoa Thiên Tuyết lại chủ động ăn sạch Hạ Vũ, cô bỗng nhiên thèm thuồng thái quá, mạnh bạo đè hắn dưới thân mặc sức nhún nhảy. Hắn đạt đỉnh điểm thở hắt mệt mỏi, còn cô thì không, cứ làm nũng đòi nữa, khổ nỗi cậu nhỏ của hắn không còn sức đâu mà ngóc đầu dậy, nó nằm im lìm và khép chặt mắt rồi.
- Dương Hạ Vũ, chưa gì anh đã bị yếu sinh lý rồi?.
Dở khóc dở cười, Dương Hạ Vủ muốn quỳ lạy xin bái phục khả năng của Tuyết, hắn buồn cười làm sao khi bị hạ nhục bản lĩnh đàn ông:
- Đợi anh lành vết thương đi, khi ấy chúng ta khám nghiệm lại nhé!.
Dương Hạ Vũ đâu chịu thua Thiên Tuyết, hắn đứng dậy nháy mắt cắn nhẹ một bên môi đầy ma mị, dáng vẻ gợi tình của hắn làm cô không thể nào chịu nổi, xốc chăn định một lần nữa ăn sạch hắn. Thế mà Dương Hạ Vũ đã nhanh tay hơn đè chặt Hoa Thiên Tuyết xuống giường.
Đôi mắt chạm vào nhau, làn da mềm mại, bóng nhẵn những giọt mồ hôi khẽ cọ sát, đôi gò bồng tuyết trắng của cô bị hắn đè ép đang phập phồng cố gắng ổn định nhịp thở. Mái tóc Hạ Vũ hơi dài chấm qua mắt nhẹ phủ xuống bên má Thiên Tuyết, hắn nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533135/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.