Dương Hạ Vũ bàng hoàng khi tỉnh lại, ánh mắt hắn đơ tại chỗ nhìn kẻ bên cạnh, có ai tát cho hắn mấy cái để tỉnh khỏi giấc mộng kinh khủng này không? Cả người hắn trần trụi cọ sát với chiếc chăn bông mềm mại, không có gì lạ cả, phòng làm việc của hắn liên thông với một phòng ngủ. Để lúc hắn mệt có thể nghỉ ngơi, vậy mà hôm nay đây hắn đang nằm không mãnh vải với tên đực rựa.
- Chết tiệt, chó má nó!.
Hắn quát lớn một chân đạp tên khốn nạn Simon Trần lọt giường, anh choạng quoạng rớt phịch, tư thế vô cùng đẹp chổng cái mông trắng nỏn lên trời, đầu mòng vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng lười nhát:
- Sao lại đạp mạnh vậy?.
- Tên khốn nạn, anh đã làm gì tôi?.
Dương Hạ Vũ phẫn nộ, lửa bốc nghi ngút lao thẳng xuống Simon, đúng là ngu hết chỗ nói, sau khi một tay đè Simon, một tay đưa cao thủ sẵn nắm đấm, hắn mới nhận ra mình trần truồng đương áp bức kẻ phía dưới, nếu nhìn vào cứ ngỡ Hạ Vũ cưỡng hiếp anh. Hiểu lầm chết người.
Mặt hắn đỏ rần, đứng phắt dậy tìm quần áo mặt trước rồi xử sau, Simon Trần nằm nghiêng người, ánh mắt chan chứa nhìn dáng vóc tuyệt mĩ như tượng của Vũ mà mỉm cười hạnh phúc. Trong đầu Hạ Vũ thì bấn loạn không biết mình đã bị thông chưa? Nhưng hoa cúc không có đau hay rát gì, hồ nghi đôi chút, hắn đưa mắt đầy vẻ hăm he với Simon, nếu anh mà làm gì hắn, thề với trời Hạ Vũ sẽ giết người diệt khẩu.
Sau khi mặc đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533127/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.