Lưu Hạnh Trang mệt lừ, cô đã đấu mắt với Lý Mẫn Hào gần một ngày trời rồi, bụng đói meo vang lên những thanh âm ngượng nghịu, cảm thấy rất muốn đi thỏa mãn nỗi buồn nhưng miệng bị bịp chặt, thì sao mà nói được.
Cô cứ "ư..ư..." mãi cho đến khi Bạch Nhu bước vào, chị nhìn khuôn mặt Trang đỏ chót đến tội nghiệp, khẽ đặt tay lên vai Mẫn Hào, cậu vẫn giữ nguyên một nụ cười vô hồn thưởng thức thiên hạ trước mặt, giọng trầm thấp ngân vang:
- Đây không phải việc của chị.
Bạch Nhu vội lên tiếng:
- Mẫn Hào, cô ấy đang cần được giải quyết nhu cầu.
Khóe môi Hào nâng cao, cười âm hiểm, ngước đôi mắt lãnh đạm đối diện với sự chần chừ nơi chị:
- Liên quan tới chị sao?.
Cậu càng ngày càng nặng, bệnh tình không thể nào khuyên giảm được nữa, Nhu đưa mắt xin lỗi đến Trang, chị quay lưng bước ra ngoài, đến phòng Hạo nhờ giúp đỡ. Mẫn Hạo đã biết từ trước rồi, anh trai của cậu điên cuồng nhầm lẫn người con gái kia là Thiên Tuyết, không những như thế còn tưởng lầm Thiên Tuyết thật là Hạ Vũ, Mẫn Hào đã không còn phân biệt rõ ràng từng người nữa, Hạo vui vẻ làm như mù cùng Hào bài kế hãm hại Tuyết, hòng dành lấy đứa trẻ tên Liễu Bảo Trân ấy.
Mẫn Hạo gọi điện cho Lý Tư, nói vài thứ không liên quan để ông ta ra lệnh cho Mẫn Hào rời đi, chỉ trong mười lăm phút, Hào rời khỏi nhà để đến công ty. Bạch Nhu nhìn theo thở dài nhẹ nhõm, chị chạy lên phòng Mẫn Hào, tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533120/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.