Ngày chủ nhật buồn bã, mọi thứ quá yên lặng ngay chính ngôi nhà của Dương Hạ Vũ, hắn lại phải đi cùng cha sang Úc ký hợp đồng gì đó mà Thiên Tuyết rất lâu sau cũng không thể hiểu được.
Có vẻ như thời tiết cũng chẳng khá khẩm hơn tâm trạng của cô bao nhiêu, trời đổ gió, mây đen vờn kín cả bầu trời, thời tiết từ nóng lại bất chợt chuyển sang lạnh làm cho con người khó lòng thích nghi nhanh, trong nhà có vài người hầu đã hắc hơi đến lỗ mũi ăn trầu, họ mặc lớp ác khoác dày trên người còn quàng cả khăn choàng giữ ấm.
Liễu Bảo Trân bé nhỏ co người ấm cúng trong chiếc chăn của bé, gió thoáng qua ô cửa sổ làm bé chợt bật người, chép chép miệng rồi lại ngủ ngon lành. Con mèo Lông Vũ đáng yêu cuộn tròn dưới chân Thiên Tuyết, nó say giấc và mê ngủ như Trân Trân vậy, chỉ có cô là không thể nghĩ ngơi được, đôi tay cầm lấy điện thoại chờ cuộc gọi của hắn. Chẳng lẽ hôm nay cô được đi dạo biển vậy mà giờ đây phải ngồi trên giường ngán ngẩm chờ đợi, trời không phụ lòng người, chiếc điện thoại vang lên từng tiếng chuông ngân nga, Tuyết vui vẻ bấm nút nghe:
- Alo. Hạ Vũ?
- Em đang làm gì đó? Anh sẽ về nhanh nhất có thể vào chiều nay. - Hạ Vũ ngọt ngào trả lời, giọng có vẻ như rất mệt mỏi sau chuyến bay dài:
- Vâng, em đang trông Trân Trân, về sớm nhé!
Cuộc nói chuyện tóm tắt cũng trong vài câu, hắn cúp máy vì phải theo Chủ tịch Dương ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533109/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.