*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Thiên Tuyết lùi dần ra sau cho đến khi đụng phải thành ghế thì dừng lại, cô đưa mắt hoảng hốt đau thương nhìn người trước mặt, cuốn họng cùng âm quản không thể phát ra nổi.
- Hoa Thiên Tuyết, cậu không vui khi gặp tớ vậy sao?.
Người đối diện tiến lại gần, đưa tay vuốt ve đôi má xanh xao của cô.
- Tuấn Kiệt... sao...?
Nói đã khó khăn lại còn quá kích động nữa làm cho ngôn từ của Thiên Tuyết không cánh mà bay đi mất luôn, cô chỉ biết giương mắt nhìn cái tay to lớn mềm mại lướt trên làn da của mình.
- Chà, Thiên Tuyết, tớ không phải Phan Tuấn Kiệt, bây giờ tớ chính là Lý Mẫn Hạo. Nên đừng gọi cái tên chó chết ấy nữa.
Mẫn Hạo khẽ nhếch môi cùng chất giọng rằn chặt đe dọa, khuôn mặt góc cạnh khẽ đưa đến gần cùng bờ môi mọng đỏ căng tràn sức sống đáp nhẹ lên cánh môi của Tuyết, cả thân hình như có luồng điện mạnh chạy trên các đốt xương, cô bật thân mình ra sau lưng va vào thành ghế đau điếng, nhăn mày Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay, gồng tấm thân mình để xoa dịu cơn nhói buốt. Lý Mẫn Hạo đơ người một chốc, đôi mắt âm thầm nhìn vào bên trong vạt áo phong phanh ấy, nỗi dục vọng bao năm qua cũng đã tới đỉnh điểm, cậu ghì chặt hai tay Tuyết xuống nền nhà lạnh toát không ngừng ngấu nghiến đôi môi cô.
Hoa Thiên Tuyết hốt hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533102/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.