*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nâng nhẹ mí mắt một cách nặng nhọc, thân thể tê dại cùng tấm lưng đau buốt, Hoa Thiên Tuyết khẽ chớp mi tiệp đưa ánh sáng dịu dàng qua khóe mắt, không gian trở nên hiền hòa dễ chịu, đảo mắt Tuyết dừng lại nơi bóng dáng to lớn vững chắc đang ôm cô trong lòng. Dương Hạ Vũ đang nhắm chặt mi mắt chìm sâu vào giấc mộng hão huyền của hắn, Thiên Tuyết nhướng người về trước nhấc bàn tay thon dài vuốt nhẹ qua những đường góc cạnh trên khuôn mặt vuông vức tuấn lãng ấy, lòng cô đau như cắt bặm chặt môi:
"Em không muốn anh tỉnh dậy".
Trong hắn thật hiền lành như cậu bé say ngủ, nét mặt không lạnh lùng đáng sợ nữa quả rất gần gũi đáng yêu làm trái tim Thiên Tuyết đập loạn, cô yêu chiều vân vê cánh môi mọng đỏ của Vũ, lòng hân hoan khoái chí mà cứ chà sát mãi.
- Trả thù đủ chưa?.
Hạ Vũ không mở mắt, môi mấp máy những từ nhẹ bẫng làm Thiên Tuyết đứng hình úp khuôn mặt sợ hãi vào lòng hắn, cả thân thể run rẩy như con mèo bị chủ dọa, cô sợ hắn sẽ tức giận, đúng là cô trả thù hắn đó cơ mà cái bờ môi ấy thật mềm khiến cô bị hấp dẫn chứ bộ.
Đưa tay bóp chặt cằm Thiên Tuyết nâng lên cao, Hạ Vũ nheo mi hăm dọa khiến đôi mắt vốn lãnh đạm của cô trở nên gợn sóng lấp lánh, Vũ ngửa mặt cười rộ trào phúng:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533100/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.