*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày trôi qua Thiên Tuyết chỉ có thể nằm sấp khi ngủ, tấm lưng ê ẩm, đau rát nhưng có lẽ đã quen rồi nên cô không còn quan tâm đến nữa. Dương Hạ Vũ vẫn vậy, hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra đặt cô trong lòng, hắn tựa người vào thành giường thiêm thiếp ngủ. Cả ngày nay phải đi theo lão cha của hắn khiến cả người mệt lữ, chỉ có những lúc bên mèo nhỏ hắn mới thấy thảnh thơi, thoải mái, cô nằm úp trên lòng ngực hắn, hơi thở nhịp nhàng ấm nóng, đôi mắt lãnh đạm như mặt hồ xuân không gợn sóng chăm chú về một điểm.
Những chiếc lá khẽ bay lên cao theo từng đợt sóng gió, chúng va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh xào xạc vui tai, tia sáng ấm áp buổi sáng chiếu rọi qua khẽ lá xuyên thẳng vào đôi má cô, óng ánh vàng nhạt tô đậm vẻ nhợt nhạt nơi khóe môi Tuyết, vươn bàn tay thon dài huơ nhẹ chặn lại cái tia sáng ấy, cô khẽ mỉm cười tinh nghịch đùa cùng nắng.
Bỗng giật thóp người, đôi mắt mở to nhìn vào lòng bàn tay nhỏ bé được bao bọc bởi bàn tay to lớn ấm áp của Hạ Vũ, Thiên Tuyết chớp nhẹ hàng mi cong vuốt, ngước khuôn mặt thiếu sức sống nhìn hắn.
Khóe môi hắn nâng nhẹ tạo nên đường cong tuyệt hảo trong như một vị thượng tiên cao cao tại thượng, nhưng trong lòng Hoa Thiên Tuyết biết rằng hắn không phải tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533096/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.