" Hoa Vũ, Hoa Vũ, Nguyên ca gọi đến, mau bắt máy đi.... Hoa Vũ...."
Tiếng nhạc chuông kì quái vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Cậu rất thích trò này, mỗi người cậu đều cài một nhạc chuông riêng do chính cậu tự thu âm, đặc biệt vui! Hoa Vũ mệt mỏi ngước mắt lên, thừ người một lạt rồi mới loay hoay lấy điện thoại trong túi, ấn nút nghe.
" Alô. Hoa Vũ! Sao bây giờ em mới bắt máy? Em làm tôi lo đấy. Đã trễ vậy rồi em còn chưa về. Mà thôi, em đang ở đâu, tôi đến đón em?"
Bên kia đầu dây có thể nghe rõ âm thanh mất kiên nhẫn của Trương Nguyên. Hoa Vũ mờ mịt nhìn trái phải, cậu cũng đang tự hỏi đây là đâu. Xung quanh như một bãi đất trống hoang, chỉ có bóng đêm bao quanh. Hoa Vũ không thường hay đi xa thế này, tất nhiên là không có kinh nghiệm bị lạc. Đáng lí ra lúc nãy trời còn sáng thì cậu phải đi tìm người hỏi thăm, vậy mà cậu chỉ ngồi đó khóc mãi, đêm đến lúc nào không hay!
" Hoa Vũ? Em còn đó không?"
"Tôi... Tôi không biết đây là đâu. Tối lắm, chẳng nhìn thấy gì!" Hoa Vũ thật thà đáp.
" Đã bao nhiêu tuổi rồi còn để bị lạc thế này! Nói em ngốc em lại không tin!"
"...."
Ngốc em gái anh!
"Anh đến rước tôi đi. Tôi biết anh có gắn chíp định vị vào điện thoại tôi!"
" ..." Trương Nguyên âm thầm chột dạ.
Hoa Vũ tắt điện thoại, thơ thẩn nhìn trời, bắt đầu đếm sao, dường như đã quên đi chuyện vừa xảy ra. Hoặc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-cua-thieu-gia-ac-ma/183028/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.