"Hàn Thiên, cậu....."
Thời Tây nhìn Hàn Thiên đang bế Hoa Vũ bất tỉnh liền có chút hoảng hốt. Hàn Thiên chỉ liếc Thời Tây một cái, Thời Tây biết ý đón lấy Hoa Vũ từ tay Hàn Thiên, tự động quay lưng bước lên lầu, đem Hoa Vũ vào phòng trói lại trên giường Hàn Thiên. Đây cũng không phải lần đầu, chắc không có gì đáng lo, Thời Tây lắc đầu, bước ra. Anh biết, dù mình có lo lắng cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi.
****
Hoa Vũ hé mắt chỉ thấy một mảng tối đen liền chớp chớp tìm ánh sáng, căn phòng chỉ có mỗi cái đèn ngủ mập mờ, âm âm u u, bầu không khí có phần đáng sợ. Hoa Vũ bật người dậy, đột nhiên có thứ gì đó siết cổ cậu té xuống, bây giờ mới để ý, cổ cậu bị khóa nối với thành giường bằng một sợi xích, chẳng khác con chó là bao, khi nãy siết cậu đau chết.
Tháo cũng chẳng được, Hoa Vũ nằm im lặng mơ màng nhìn xung quanh, quả nhiên là phòng của Hàn Thiên. Nằm một chỗ không có gì làm, nên cậu lấy gối lên ngửi ngửi, bất chợt khẽ cười, thật dễ chịu, mùi của Hàn Thiên.
*Cạch*
Tiếng cửa mở ra xé toạt không gian im ắng, Hoa Vũ giật mình đưa mắt nhìn sang, quả nhiên Hàn Thiên bước vào, cậu khẽ đỏ mặt. Hàn Thiên ngồi xuống bên cạnh Hoa Vũ, đưa tay vuốt má câụ:
" Nơi này đã bị chạm qua rồi sao? Thật dơ bẩn!!"
Một cái tát giáng xuống má Hoa Vũ, cậu cắn răng, máu cũng theo khóe miệng chảy ra, đau quá, nay là cái tát thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-cua-thieu-gia-ac-ma/183022/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.