Hắn không kiêng dè, trắng trợn quét tầm mắt sắc bén ngang phía dưới, Tần Tiêu Phong hoảng sợ khác nào ếch bị xà nhắm thẳng, toàn thân cứng ngắc, ngay cả giãy dụa cũng không dám, sợ rằng chỉ hơi động đậy liền bị họa sát thân. " Ba, ba tôi...thiếu nợ anh bao nhiêu tiền?"
"Cũng chẳng đáng bao nhiêu, cả vốn lẫn lãi vừa vặn hai triệu, nghe đâu lão ta dùng số tiền này đi bù lấp hao tổn, có điều hình như chưa đủ, lão ta còn vay người khác không ít tiền". Trần Vân Thụy để sát vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, gần như đe dọa nói: "Nếu lão ta không xoay sở nổi tiền, chi bằng trước hết mang thân thể cậu gán nợ đi".
(2 triệu NDT ~ 7,16 tỷ VNĐ)
Tần Tiêu Phong trừng lớn con ngươi sáng ngời, không dám tin ba cậu có thể ghi khoản nợ khổng lồ đến thế; nhìn nam nhân trước mặt, nếu không bàn giao hợp lý, hắn nhất quyết sẽ không thiện chí giảng hoà. "Mong anh để chúng tôi thêm chút thời gian, ba tôi chắc chắn là đi lo tiền, đâu phải cố ý biến mất, nên xin anh cho tôi đi trước đã!". Đối mặt với uy hiếp, thiếu niên hoang mang lo sợ, tay chân luống cuống, chỉ có thể khiêm tốn liều chết cầu xin, hi vọng hắn nhìn ra được thành ý của mình mà tạm thời buông tha cậu.
"Thả cậu trở về?" Trần Vân Thụy nheo lại đôi mắt ưng tinh tế, xem kĩ ngũ quan "tinh điêu ngọc trác" của con mồi, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ thấm lệ trong suốt, bờ môi tươi mới ướt át hơi run lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-cua-lao-dai-hac-bang/251809/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.