Editor: Masha
Cố Hành Giản xuyên qua sân, một người đi nhanh ra từ hành lang, quỳ gối trước mặt hắn. Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, không dừng lại bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Sùng Minh quỳ gối dưới ánh đèn lay động, đầu rũ xuống, vô cùng uể oải. Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là hắn và tướng gia sống nương tựa vào nhau, giữa hai người hẳn tín nhiệm nhau nhất. Hắn cũng không biết vì sao mình mê muội tín nhiệm Trần Giang Lưu, đại khái là trên người Trần Giang Lưu, có bóng dáng đệ đệ lạc mất khi còn nhỏ của hắn.
Hắn quá tưởng niệm đệ đệ, cũng quá mong bồi thường cho đệ đệ.
Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không trông cậy Cố Hành Giản có thể dễ dàng tha thứ cho hắn. Nhưng hắn không thể không làm gì cả, không nói gì cả, nếu không trong lòng hắn bất an.
Nhưng hắn không nghĩ tới Cố Hành Giản ngay cả cơ hộivnói chuyện cũng không cho hắn. Đúng lúc này, thanh âm thanh lãnh quen thuộc vang lên sau lưng hắn: “Hai người Kim bị bắt kia ở nơi nào? Mang ta đi.”
Sùng Minh lập tức bò dậy, chạy đến bên cạnh Cố Hành Giản, thanh âm hơi run rẩy: “Tướng gia, đi bên này.”
Cố Hành Giản cũng không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt, bước đi về phía trước.
Lại nói hai người Kim bị bắt kia, hiện giờ bị giam giữ ở phòng chứa củi. Đêm qua, bọn họ vốn dĩ muốn đuổi theo Hạ Sơ Lam, nhưng trên đường bị thủ hạ Tiêu Dục bắt được, trực tiếp trói lại mang về. Tiêu Dục tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-trong-long-ban-tay/1513775/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.