Editor: Masha Hạ gia không có quá nhiều quy củ, ngày lễ ngày tết người một nhà cùng ngồi quanh bàn ăn cơm rất náo nhiệt. Hôm nay bày rất nhiều món ăn, lão phu nhân còn sai đầu bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn chay, mời mọi người ngồi xuống, cười nói: “Đầu bếp trong nhà không quen làm món chay, cố ý thỉnh người của Tứ tư lục trong cục lại đây. Cũng không biết có hợp khẩu vị của con không.” Cố Hành Giản nói: “Tổ mẫu quan tâm.” “Đừng ngồi im nữa, mọi người động đũa đi.” Lão phu nhân đưa tay nói. Cố Hành Giản thấy Hạ Sơ Lam chỉ gắp thịt cá ăn, liền cầm đôi đũa sạch sẽ cố ý gắp thức ăn chay vào đĩa đặt trước chén của nàng. Hạ Sơ Lam nhíu mày, đẩy cái đĩa qua. Thức ăn chay vốn nhạt nhẽo vô vị, nàng không thích. Cố Hành Giản lại đẩy trở về, nghiêng đầu ở bên tai nàng nói: “Lam Lam, không được kén ăn.” Giọng điệu lại đầy yêu chiều. Hạ Sơ Lam chỉ có thể ngoan ngoãn gắp ăn. Người này thật là…… Hiện tại thế mà lại quản nàng. Hơn nữa sao phải đổi đôi đũa khác? Chẳng lẽ nàng lại ghét nước miếng hắn sao? Hạ Sơ Huỳnh ngồi cách đó không xa nhìn, chỉ cảm thấy mệnh Hạ Sơ Lam thật tốt. Sinh ra là hòn ngọc quý trên tay đại bá, từ nhỏ ăn mặc chi phí đều là nhất đẳng cao hơn tỷ muội các nàng. Gả chồng lại gả cho phu quân vừa có quyền thế còn yêu thương nàng. Hạ Sơ Huỳnh nhớ tới bản thân còn có tao ngộ của Hạ Sơ Thiền, chỉ cảm thấy vận mệnh thật không công bằng. Người nhị phòng không đề cập đến việc Hạ Sơ Thiền trở về, trong bữa tiệc phá lệ an tĩnh, chỉ có thanh âm Hạ lão phu nhân và Đỗ thị nói chuyện. Hạ lão phu nhân nhìn ra người nhị phòng hơi kỳ quái, mới đầu còn tưởng rằng do câu nệ, nhưng Hạ Bách Mậu xụ mặt từ đầu đến cuối, tình huống này rất ít khi xảy ra. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà đoán được có chuyện gì phát sinh, chờ đến khi ăn cơm xong, từng người rời đi, bà phái Thường ma ma đi Tùng Hoa Viện nhìn xem. Cố Hành Giản nắm tay Hạ Sơ Lam về Ngọc Trà Cư, hắn đương nhiên cũng nhìn ra người nhị phòng khác lạ, nhưng hắn rốt cuộc không phải người Hạ gia, cũng không muốn xen vào việc người khác. Trên đường đầy gia nhân Hạ gia chạy tới vây xem hắn. Lúc trước hôn sự làm ở Lâm An, Hạ gia chỉ có mấy chủ nhân và mấy hạ nhân thân cận có uy tín và danh dự mới có thể đi, những người khác rất tò mò về Cố Hành Giản. Đây chính là đại Tể tướng đương thời đứng đầu đủ loại quan lại, người bình thường không thể với tới. Hơn nữa hắn phong tư xuất chúng, ôn tồn lễ độ, vóc người lại rất cao, rất phù hợp với tiêu chuẩn lương xứng lý tưởng trong lòng các thiếu nữ. Hạ Sơ Lam thấy những bọn thị nữ chen chúc vây quanh, trong lòng rất hụt hẫng, thúc giục Cố Hành Giản đi nhanh. Chờ trở lại chỗ ở, Cố Hành Giản không để Tư An các nàng theo vào, đi đóng cửa lại. Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, tim đập mạnh hồi hộp. Ban ngày ban mặt, hắn không định làm chuyện đó chứ…… Cố Hành Giản bức bách nàng dựa vào trên cửa, cúi người ôm nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Lam Lam, ăn no không?” Hạ Sơ Lam theo bản năng gật đầu, lại nghe hắn nói: “Vi phu đói bụng mấy ngày, còn bị phu nhân vắng vẻ một buổi sáng, phu nhân chuẩn bị bồi thường như thế nào?” Mấy ngày nay gấp rút lên đường, hắn thương tiếc nàng tàu xe mệt nhọc, thật sự không chạm vào nàng. “Phu quân muốn như thế nào?” Hạ Sơ Lam giơ tay ôm lại hắn, môi cọ sát sườn mặt hắn, mang theo vài phần ái muội hỏi. Cố Hành Giản không nói lời nào hôn nàng, cả người như đốt lửa. Áo lông của nàng đã sớm bị cởi bỏ, bên trong mặc váy thắt cao ở eo, dây lụa trên váy bị hắn kéo ra, váy liền rơi xuống đất, vạt áo mở ra. Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, áo ngực cũng bị hắn cởi ra. Ngực nàng đẫy đà đứng thẳng, không nhỏ so với vóc người trung bình của nữ tử. Vào đông xiêm y dày nặng, không nhìn thấy rõ. Nếu là quần áo mỏng mùa xuân, chắc hẳn phong cảnh độc đáo. Bàn tay hắn phủ lên, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn hai bên bị xoa nắn biến thành hình dạng khác nhau, ánh mắt càng thêm cực nóng. Những việc này hắn không cần trải qua, không cần học, phảng phất như bản năng, vô sự tự thông. Trong miệng Hạ Sơ Lam tràn ra một tiếng rên rỉ, thân thể bất an vặn vẹo, nhẹ kêu: “Phu quân……” Nàng thanh âm mềm mại, lại vô cùng quyến rũ. Hơn nữa nàng đã bị trêu chọc rất khó chịu, cảm giác bờ môi cùng đầu lưỡi của hắn đốt lửa khắp nơi ở trên người nàng, lưu lại một dấu hôn ướt dầm dề. Nàng vừa hôn môi hắn, vừa hàm hồ hỏi: “Không đi lên giường sao?” Dường như trải qua một lần, nàng đã có thể thích ứng hắn. Gian phòng này có hương thơm nữ nhân, cũng không lớn như phòng ở tướng phủ, nhưng không gian nhỏ một chút hình như càng thêm tình thú. Cố Hành Giản ôm hai chân nàng nâng lên, đem nàng chống đỡ ở trên cửa, trực tiếp vọt vào. Hạ Sơ Lam ngẩng đầu lên, cả người mất hết sức lực phát ra một tiếng than thở, rất nhiều lần bị hắn đâm đến mức muốn kêu ra tiếng. Lưng nàng dựa trên cửa, khoái cảm hết đợt này đến đợt kia, trong miệng kêu: “Phu quân, không cần, quá sâu……” Hai tay lung tung muốn bắt lấy cánh cửa phía sau, duy trì cân bằng. Cuối cùng thật sự không chịu nổi, chấn động mà bắt lấy cánh tay hắn, đạt tới cao trào. Nàng ghé vào đầu vai hắn thở dốc, cả người kịch liệt phập phồng. Cố Hành Giản vuốt ve phía sau lưng nàng, chậm rãi lui ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Còn bị đau không?” Hạ Sơ Lam lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không đau.” Chỉ là lúc hắn mới vừa tiến vào vẫn còn chút khó khăn. Cố Hành Giản thấy nàng tram thoa tóc mai hỗn độn, khuôn mặt nhỏ đổ mồ hôi ròng ròng, đơn giản giúp nàng tháo hết đồ trang sức, đặt ở một bên. Làn tóc dài đen nhánh mềm mại rơi lả tả trên người nàng, thân thể bạch ngọc như ẩn như hiện trong làn tóc, càng thêm mê người. Hắn đưa tay nâng mặt nàng lên, lại hôn lần nữa. Hắn thừa nhận mê luyến nha đầu nầy đến mức không thể kềm chế. Trên đời này có một người như vậy, phiền hắn tâm thần, loạn hắn tình trí, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện vì nàng trầm luân. Hạ Sơ Lam ôm vòng eo thon chắc của hắn, cũng dùng sức hôn lại hắn. Nàng càng ngày càng thích người này, tài hoa của hắn, tính tình của hắn, còn có ôn nhu cùng mãnh liệt khi hoan ái, đều làm nàng mê muội. Trên đời này người thích hắn nhiều như vậy, có thể được hắn đáp lại chỉ có nàng. Nàng thấy vô cùng may mắn, như ôm cả trăng sao trên bầu trời vào lòng. Rất nhanh nàng cảm thấy chỗ kia của hắn lại nóng đến dọa người. Sau hai lần, thể lực nàng đã chống đỡ hết nổi, ở trong ngực hắn kịch liệt run rẩy, xin tha nói: “Phu quân, thật sự từ bỏ…… Chàng mau đi ra……” Cố Hành Giản sợ lại làm nàng bị thương, nói câu: “Nàng thân thể quá yếu, về sau theo ta đi đánh quyền.” Cũng không tiếp tục nữa. Hạ Sơ Lam nằm ở trên giường, nhìn nam nhân đi qua đi lại ở trong phòng, thu thập quần áo rơi đầy đất, không nhịn được cười. Hạ thân nàng rất khó chịu, cảm giác dính nhớp, muốn đi tịnh phòng tắm gội. Cố Hành Giản cầm cái gối mềm lại, muốn lót ở eo nàng, nhưng nghĩ nghĩ lại cầm đi, chỉ nói: “Ta đi kêu Tư An bọn họ chuẩn bị nước.” Sau đó buông màn, rồi mở cửa đi ra ngoài. Nàng không rõ nguyên do, hắn vừa rồi muốn làm gì? Vì cái gì muốn lót gối mềm ở dưới lưng nàng? Nhưng thực nhanh phản ứng lại, đây không phải phương pháp Triệu ma ma dạy nàng tăng tỷ lệ thụ thai sao? Vì sao hắn lại không làm như vậy. Tư An các nàng đun nước xong, Cố Hành Giản tự mình ôm nàng đi tịnh phòng. Thân thể nguyên chủ thật quá mảnh mai, nếu là thân thể vốn có của nàng, thừa nhận hắn hai ba lần cũng không đáng kể chút nào. Hơn nữa nàng đã hơi thích cảm giác cùng hắn giao hòa bên nhau, lần đầu tiên hai người đều như hài tử ngây thơ vô tri, đấu đá lung tung, rất nhanh đã rất ăn ý. Triệu ma ma nói quả nhiên không sai, nếu chuyện phòng the thuận lợi, cảm tình phu thê cũng tang lên rất nhiều. Nàng nhịn không được giương cao khóe miệng, đem cả người chìm xuống đáy nước. Tắm gội xong, Cố Hành Giản ôm nàng, để nàng an yên ngủ một giấc. Hắn lại không ngủ, vẫn luôn nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, dường như xem thế nào cũng không đủ. Giữa trưa trong phòng động tĩnh lớn, Tư An đều nghe được. Thấy hai người đến canh giờ này còn chưa rời giường, cũng không dám kêu. Một tiểu thị nữ chạy tới, thở phì phò nói: “Tư An tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện.” Tư An nói: “Muội từ từ nói.” Tiểu thị nữ ghé vào bên tai nàng kể tất cả sự tình nghe được ở Tùng Hoa Viện: “Lúc này lão phu nhân cũng đã biết, kêu nhị lão gia và nhị phu nhân đi qua hỏi chuyện. Chắc là lát nữa bọn họ sẽ tìm đến tướng gia và cô nương.” Tư An nghĩ thầm việc này tất nhiên rồi. Vội vàng đi đến cạnh cửa, nhẹ giọng hỏi: “Tướng gia, cô nương, hai người dậy chưa ạ? Có việc gấp.” Hạ Sơ Lam nghe được thanh âm Tư An vội vàng, vừa vặn cũng muốn tỉnh, liền duỗi eo lười, cảm giác trên môi rơi xuống một cái hôn. Nàng mở to mắt, hỏi: “Ngài không ngủ sao?” Cố Hành Giản cười nói: “Ta chỉ là tỉnh sớm hơn nàng.” Hạ Sơ Lam ngồi dậy, giường của nàng không lớn như giường ở tướng phủ, nhưng hai người ngủ cũng không đến nỗi chen chúc. Nhưng chiều dài không quá phù hợp, hắn phải co chân. Bọn họ đổi quần áo xong, mới kêu Tư An tiến vào. Tư An nhìn Cố Hành Giản một cái, hơi không dám nói, dù sao tốt khoe xấu che. Cố Hành Giản dường như hiểu được, bước ra gian ngoài, Tư An mới nói: “Cô nương, tứ cô nương gặp rắc rối.” Hạ Sơ Lam nghe xong Tư An kể lại, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi. Nàng đã sớm đoán được Hạ Sơ Thiền sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn, không ngờ ngay cả trong sạch của mình cũng mất, hiện tại còn có thai. Tuy nói họ Ngô kia hành vi cầm thú, nhưng nếu Hạ Sơ Thiền không tự ái đã không xảy ra chuyện, cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hạ Sơ Lam nghĩ đến Hạ Tĩnh Nguyệt mới vừa đính hôn cùng Ngô gia, chỉ sợ sẽ chịu ảnh hưởng, liền hơi nôn nóng. Cháu trai Hoàng Hậu, cũng họ Ngô? Nàng hoàn toàn không biết rõ những người trong nhà Hoàng Hậu, chỉ có thể đi ra ngoài hỏi Cố Hành Giản. “Phu quân, cháu trai Hoàng Hậu có mấy người? Có đi theo Ân Bình Quận Vương đi Dương Châu phá án hay không?” Nàng đi đến trước mặt Cố Hành Giản nôn nóng hỏi. Cố Hành Giản buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu hỏi nàng: “Làm sao vậy?” Hạ Sơ Lam ngồi bên cạnh hắn, hơi khó mở miệng, nhưng vẫn thẳng thắn thành khẩn mà đem sự tình trải qua nói với hắn một lần. Cố Hành Giản nắm tay nàng nói: “Đừng gấp. Hoàng Hậu đích xác có cháu trai ruột thịt, nhưng ở Quốc Tử Học đọc sách, trừ lần đó ra đại để là con vợ lẽ hoặc là dòng bên, cũng không nghe nói Ân Bình Quận Vương mang theo ai đi Dương Châu. Nàng đến hỏi tứ cô nương miêu tả người kia tướng mạo người ta một chút, ta mới phán đoán được.” Hạ Sơ Lam thở dài nói: “Lát nữa nhị thúc nhị thẩm hẳn sẽ qua đây. Xin lỗi, vốn dĩ không nên để ngài quản chuyện này, nhưng ta sợ Tĩnh Nguyệt sẽ chịu liên lụy……” Cố Hành Giản cười nhẹ: “Phu thê vốn là nhất thể, không cần phân rõ ràng như vậy. Trước hết nghe nhị thúc nhị thẩm nói như thế nào đi.” Một lát sau, Hạ Bách Mậu cùng Hàn thị quả nhiên tới Ngọc Trà Cư, Thường ma ma bên cạnh lão phu nhân cũng đi theo. Cố Hành Giản bồi Hạ Sơ Lam đi đến nhà chính, Hạ Bách Mậu đau xót nói: “Gia môn bất hạnh, làm tướng gia chế giễu. Tiểu nữ đích xác không hiểu chuyện, nhưng người nọ cưỡng bách nàng, làm nàng có thai, lại là sự thật. Thanh danh nàng là chuyện nhỏ, mặt mũi Hạ gia sự là chuyện lớn, còn thỉnh tướng gia vì tiểu nữ làm chủ.” Nói xong, ông nặng nề cúi người bái xuống. Hàn thị một câu đều không nói, chỉ có thể theo Hạ Bách Mậu hành lễ. Sau chuyện lần trước, bà nhìn thấy Hạ Sơ Lam còn có hơi sợ, lần này tai họa tuy rằng không phải do bà tự chọc, nhưng nữ nhi rốt cuộc là bà sinh dưỡng, bà cũng cảm thấy mất hết mặt mũi. Ngẫm lại đại phòng và tam phòng đều chỉ có một nữ nhi, Hạ Sơ Lam đã gả chồng, Hạ Tĩnh Nguyệt cũng đã đính hôn, chỉ có bà hai nữ nhi, một hòa li ở nhà, một chưa kết hôn đã có thai. Thường ma ma nói: “Lão phu nhân cũng muốn cầu tướng gia và cô nương hỗ trợ. Tứ cô nương tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng Ngô gia dù sao cũng phải cho một lời.” Hạ Sơ Lam không lên tiếng, chuyện này nàng hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể nhìn Hành Giản. Hắn nếu nguyện ý hỗ trợ, xem như Hạ Sơ Thiền có phúc. Hắn nếu không muốn hỗ trợ, cũng hợp tình hợp lý. Nếu dựa theo phong cách Cố Hành Giản nhất quán làm việc, hẳn là mặc kệ. Nhưng hắn biết băn khoăn của Hạ Sơ Lam, hơn nữa việc này liên quan đến thanh danh Hạ gia, chỉ có thể nói: “Trước kêu tứ cô nương đến đây đi. Ta hỏi nàng mấy câu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]