*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Masha
Hạ Sơ Lam đi theo Tư An đến Thạch Lân viện, Lục Bình mang theo tam phòng Hạ Tĩnh Nguyệt đi đến gặp nàng. Hạ Tĩnh Nguyệt và Hạ Sơ Thiền cùng tuổi, chỉ nhỏ hơn mấy tháng, cũng là tướng mạo cực tốt, thanh lệ động lòng người.
Nàng vừa thấy Hạ Sơ Lam, liền vội vàng nói: “Tam tỷ tỷ, khả năng cha đã xảy ra chuyện rồi!”
Hạ Sơ Lam trấn định hỏi: “Xảy ra chuyện gì, muội chậm rãi nói.”
“Buổi sáng có người kếu cha đi. Cha lúc gần đi nói lập tức liền trở về, còn có thể kịp uống trà đại tẩu kính, muốn muội và nương đừng kinh động mọi người. Chính là vừa rồi chúng ta trở về, cha còn chưa về, có gã sai vặt đem phong thư này đưa tới.” Hạ Tĩnh Nguyệt nói xong, vội vàng đem một phong thơ đưa cho Hạ Sơ Lam.
Trên phong thư không có ký tên.
Hạ Sơ Lam đem thư rút ra, giũ ra nhìn nhìn. Nét chữ thực bình thường, nhìn không ra manh mối gì. Trên thư nói, muốn đương gia Hạ gia đơn độc đến Thái Hòa Lâu nói chuyện, nếu buổi trưa không đến, Hạ Bách Thanh cũng không về được.
Thái Hòa Lâu là tửu lầu lớn nhất Thiệu Hưng, thực khách như mây, sinh ý thịnh vượng.
“Tam tỷ tỷ, mẹ nhìn thư liền ngất đi rồi, muội thật sự không biết nên làm sao bây giờ…… Cầu tỷ nhất định phải giúp chúng ta.” Hạ Tĩnh Nguyệt che mặt khóc thút thít. Tuổi nàng còn nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-trong-long-ban-tay/1513635/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.