Cô ngẩn ra, ngay sau đó tự cười nhạo mình. Đúng vậy, anh có tin hay không thì vốn chẳng liên quan gì đến cô. Tại sao vừa rồi cô phải căng thẳng khi anh nhìn mình cơ chứ? “Tôi về phòng trước.” Lăng Y Mộc nói, muốn vượt qua Dịch Quân Phi và đi về phía cầu thang. Chỉ là cô vừa mới bước được hai bước, cánh tay của cô đột nhiên lại bị anh kéo lại, ngay sau đó, cả người cô gần như bị lực kéo này kéo nhào vào trong lòng anh. “Tôi tin chị vô tội.” Anh cúi xuống, giọng nói trầm thấp vang lên bên tại cô: “Nhưng bây giờ tự mình đi điều tra như vậy, chị thật sự cho rằng mình còn có thể tra ra được điều gì sao? Bây giờ đi điều tra lại vụ án ba năm trước, chị có từng nghĩ tới, có thể sự thật mà chị mong muốn, về lâu dài cũng chưa chắc có ” Lăng Y Mộc vẫn mở đôi mắt mơ sáng ấy, nhìn lại Dịch Quân Phi, sau đó cô khẽ cười: “Người có tiền có thể như anh cũng cho rằng tôi không thể dựa vào năng lực của bản thân để lật án. Nhưng ngược lại, một người thấp cổ bé họng như tôi còn đang cho rằng, biết đầu một ngày nào đó có thể trả lại sự trong sạch cho bản thân. Nụ cười của cô khiến anh có một loại cảm giác chói mắt, tim dường như bị thứ gì đó đâm vào đau nhói, một lúc sau anh mới nói: “Nếu như tôi bằng lòng giúp chị thì sao? Nếu như… tôi có thể giúp chị tìm ra sự thật mà chị mong muốn thì sao?” Cô ngây người nhìn anh, không hiểu sao thái độ của anh lại đột nhiên thay đổi. “Nếu như tôi nói, chỉ cần chị bằng lòng ở bên cạnh tôi, nguyện ý bầu bạn cùng tôi, vậy thì tôi có thể giúp chị tìm ra sự thật, chị có đồng ý không?” Anh thì thầm, hơi thở nhẹ nhàng như bao phủ toàn thân cô. Và nhịp tim của cô bỗng chốc trở nên vô cùng mãnh liệt, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô biết chỉ cần bây giờ cô chịu đồng ý, thì cô thực sự có thể xóa đi tội danh mà cô bị cáo buộc trên người mình, có thể trong sạch trong mắt người đời. Nhưng loại “trong sạch” này lại dùng tự do của bản thân, thậm chí có thể là thân thể của mình để đổi lấy, thật sự là những gì mà cô mong muốn sao? Cô không còn là một cô gái nhỏ nữa, nếu cô nói cô đồng ý, thì có thể sẽ xảy ra những tình huống gì đó, ít nhiều cô có thể nghĩ đến một số Nếu cô thực sự đồng ý, thì mẹ cũng sẽ không bằng lòng nhìn thấy con gái mình, vì chứng minh một loại trong sạch, lại vứt bỏ một loại trong sạch khác. “Tôi sẽ tự mình tìm ra sự thật” Lăng Y Mộc nói. Lời này thực ra cũng là lời từ chối đề nghị vừa rồi của Dịch Quân Phi. “Thế sao?” Anh than nhẹ, sau đó từ từ đứng thẳng người lên, đôi mắt vốn xinh đẹp có tình lại như bảo phủ bởi một màn sương mù: “Vậy đợi khi nào chị đồng ý, chị có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào. Nói xong, anh buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô. Lăng Y Mộc khẽ cắn môi dưới và đi về phía cầu thang. Hai mắt của Dịch Quân Phi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lăng Y Mộc, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất trong mắt anh, lúc này anh mới ngồi trở lại ghế sô pha, lại từ trong túi móc ra bức ảnh Lăng Y Mộc khi còn nhỏ mặc một chiếc váy hoa. “Là em sao?” Anh cúi đầu hỏi, giống như đang hỏi bé gái ngăn cách thời gian và không gian trong bức ảnh. Đáp lại anh là không khí yên lặng xung quanh. Trong đầu anh hiện lên bức ảnh trước mặt chồng lên một bức tranh, đó là một bức tranh anh từng thấy qua. Bé gái trong tranh có ngoại hình khá giống với bé gái trong ảnh, cũng mặc váy hoa tương tự. Đây có thể là một sự trùng hợp sao? Đôi mắt của Dịch Quân Phi đờ đẫn, hay đó chính là… cô bé trong tranh? Nếu thực sự là cô ấy, vậy thì… “Bất kể có phải là em hay không, cả đời này em cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi, sẽ không có bất kỳ ai khác!” Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lạnh lùng nói Giọng điệu cực kỳ độc đoán. Anh tuyệt sẽ không buông cô ra, càng sẽ không để cho người khác có bất kỳ cơ hội nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]