Chương trước
Chương sau
Nếu là người quen thân với Dịch Quân Phi thì e rằng sẽ phải sửng sốt khi nghe thấy lời như vậy. Người đàn ông khó hiểu nhất ở Thanh Thuỷ, chưa hề quan tâm như vậy đến vết thương trên tay một người phụ nữ nào cả.
Nếu đổi lại là một người khác, e rằng toàn thân đầy máu, chỉ còn lại một ngụm hơi thở đứng ở trước mặt anh thì cũng không thể nào có được một chút quan tâm từ anh.
“Tôi nhất định phải đi.” Lăng Y Mộc khẳng định đáp lời: “Hoa Nhiên hình như có tin tức của nhân chứng trong vụ án năm đó của tôi, tôi muốn gặp cô ấy để làm rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào.”
Khi cô nói lời này thì hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt khẽ thay đổi của anh, và đôi tay ở bên cạnh khẽ siết chặt lại.
“Có tin tức của nhân chứng?”
“Ừm.” Cô gật đầu: “Nhưng về cụ thể thì phải đi hỏi Hoa Nhiên mới có thể biết rõ được” Lăng Y Mộc nói.
“Chị định một mình đi tìm manh mối để lật lại vụ án sao?” Anh hỏi và đưa tay lên, vén một lọn tóc ở bên má của cô: “Trước đó tôi đã nói rồi, tôi có thể giúp chị lật án, chị không cần phải đi một vòng lớn như thế, thậm chí đến cuối cùng có thể không có kết quả nữa”
“Nhưng dù anh có lật án cũng không thể giúp tôi tìm ra hung thủ đích thực của vụ tai nạn xe hơi đó. Không thể giúp tôi làm rõ, rốt cuộc là ai đã hại tôi gánh cái tội danh này, anh chỉ dùng cách khai thác lỗ hổng, không đủ chứng cứ thực sự để kết án vô tội giúp tôi thoát tội. Nhưng làm như vậy, cho dù trên người tôi không còn mang tiền án nữa nhưng trong mắt của những người khác thì vẫn sẽ nghĩ rằng tôi là hung thủ “Ánh mắt của người ngoài quan trọng đến thế sao?” Dịch Quân Phi cau mày nói.
Lăng Y Mộc cười khổ: “Nếu là chuyện khác thì tôi có thể không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng cái tội danh này… tôi phải cho mình một sự thật, và cũng phải để cho người khác biết được tôi không phải là hung thủ!”
Không muốn để người ta khi nhắc đến mẹ của cô thì sẽ chỉ nói rằng mẹ của cô đã sinh ra một người con gái lấy đi mạng sống của người khác.
Bạo lực ngôn ngữ sâu đậm như thế nào thì trước kia cô đã từng trải nghiệm qua rồi.
Dịch Quân Phi sâu sắc nhìn Lăng Y Mộc rồi đột nhiên cười nói rồi: “Vậy được, khi nào chị muốn nhờ tôi giúp chị lật án thì chị có thể nói cho tôi biết.” Nhưng trong đáy mắt của anh lại có một vẻ trầm trọng. Trong một buổi chiều, Lăng Y Mộc vẫn đang cẩn thận xử lý cuốn album ảnh đó, lấy từng bức ảnh trong đó ra.
Ngay cả là những bức ảnh bị thiêu huỷ còn lại một nửa thì cô cũng cẩn thận lấy ra.
Tuy nhiên, vì trên tay cô vẫn còn đang quấn băng gạc nên việc lấy ảnh ra như vậy đương nhiên sẽ vô cùng khó khăn.
“Để tôi làm cho” Dịch Quân Phi nói, những ngón tay thon dài giúp cô lấy ảnh ra, khác hẳn với hành động vụng về vừa rồi của cô. Động tác lấy ảnh ra của anh trông thật khéo léo và tao nhã, khiến cho người ta có một cảm giác vui tại vui mắt.
Nhưng lúc này, Lăng Y Mộc không có tâm trạng đi chiêm ngưỡng sự vui tai vui mắt này, mọi sự chú ý của cô chỉ nhìn chằm chằm lấy từng bức ảnh được lấy ra, quan sát mức độ thiêu huỷ của từng bức ảnh.
Dịch Quân Phi lấy từng bức ảnh ra, cũng đồng nghĩa với việc nhìn lại những kỷ niệm của Lăng Y Mộc với mẹ của cô thông qua mỗi bức ảnh này.
Cô trong tấm ảnh trông thật nhỏ nhắn, đôi má phúng phính, mái tóc đen dày trông đáng yêu biết nhường nào.
Dịch Quân Phi chưa bao giờ biết được mình lại nhìn si mê một đứa trẻ đến như vậy, nhưng trong giây phút này, nhìn con người bé nhỏ trong tấm ảnh, trong lòng anh có một niềm yêu thích. Thậm chí còn nghĩ rằng, nếu cô lúc nhỏ xuất hiện ngay lúc này thì e rằng anh sẽ không thể kiềm được chạy đến ôm hôn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.