Tay đau, nhưng lúng túng là vì bị bế lên như vậy.
Bởi vì tay đau nên cô không thể đẩy anh ta ra để bước xuống. Chỉ có thể nói với anh ta: “Tôi bị thương ở tay, không phải chân, tôi có thể tự đi được.”
“Tôi biết” Anh ta nhàn nhạt đáp lại cô nhưng vẫn bồng cô như cũ.
Lăng Y Mộc không nói nên lời với tình huống này.
Mãi cho đến khi vào được phòng nghỉ, Cố Vĩ Ngạn mới đặt Lăng Y Mộc trên ghế sa lon, nhìn tay trái đang được tay phải nhẹ che lại của cô: “Rất đau sao?”
“Có hơi đau.” Cô lẩm nhẩm nói Anh ta nhìn vẻ mặt đau đớn của cô lúc này thì cũng tự biết là cô đã đau nhiều hơn so với lời nói của cô. Bây giờ trên gương mặt thanh tú lúc nào cũng bình tĩnh điềm đạm của cô lại nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng lộ ra vẻ đang cố gắng hết sức.
Nhìn cô như vậy, tim anh không khỏi co rút.
Cảm giác này thật xa lạ với anh ta, giống như trước đó thấy cô quy.
xuống đất rồi dập đầu, sau đó lại bị cái thiết bị sưởi làm bằng đồng đó đập vào tay, đột nhiên anh ta chỉ cảm thấy tim như bị co rút mạnh một cái, thật đau.
Sau đó anh ta lao đến đỡ cô dậy theo phản xạ.
Tại sao lại như vậy chứ?
Trong lòng Cố Vĩ Ngạn tự hỏi, rõ ràng anh ta đã chứng thực rằng cô không phải là hình dáng mà anh ta muốn tìm trong thị trấn nhỏ trước kia. Nhưng cảm xúc của anh ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209948/chuong-221.html