Huống hồ đầu gối của cô đã khụy xuống từ lâu, cô bị làm nhục khi ở trong tù còn nhiều hơn thế này. Bây giờ chỉ cần cô quỳ xuống dập đầu, thật ra đã tốt hơn rất nhiều so với những loại hành hạ khi ở trong tù.
Tâm mắt Lăng Y Mộc bình tĩnh lướt qua phó đạo diễn, đối mặt với ánh mắt của Lăng Lạc Giao. Sau đó môi của cô chậm rãi nhấp nháy, chấp nhận nói ra ba chữ: “Được, tôi quỳ!”
Lăng Y Mộc tự ý đi tới bên cạnh Lăng Lạc Giao, vẻ mặt đầy bình tĩnh, không buồn cũng không vui mà chỉ là nhàn nhạt hỏi Lăng Lạc Giao một câu: “Là bây giờ bắt đầu làm mãu cho mọi người ở đây sao?”
“A… Phải!” Lăng Lạc Giao lắp bắp một chút, lúc này mới trả lời.
Tại sao phản ứng của đối phương lại không giống như những gì cô ta nghĩ? Ít nhất cũng nên thấy nhục chứ, hoặc là không cam lòng, hoặc là đau thương khốn khổ cũng được.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến cô ta cảm thấy mình có thể đắc ý, hãnh diện trước đối phương.
Nhưng mà bây giờ, Lăng Y Mộc vẫn vô cảm và thể hiện động tác quỳ xuống, dập đầu chuẩn không cần chỉnh. Khiến cho người ta không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào, nhưng cũng khiến cô ta hoàn toàn không có cảm giác tự hào nào.
©ó vẻ như cô ta mới là người lúng túng và xấu hổ! Trong lòng Lăng Lạc Giao thâm căm hận. Được, nếu Lăng Y Mộc muốn làm một người máy, thì cô ta sẽ để cho cô quỳ cho đủ!
Hách Dĩ Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209945/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.